Một câu đơn giản đã nói ra mục đích của Vân Lạc Phong.
Mộc Tuyết Hinh hiểu, nàng gật đầu: "Muội cũng từng nghe nói về nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc, xác thật là một nhân tài. Ánh mắt Vân cô nương thật tinh. Nhị hoàng tử chắc chắn sẽ thành một trợ lực lớn cho Vân cô nương."
Kỳ Tô sờ sờ gáy, khẽ cười: "Mộc nhi, trong khoảng thời gian này huynh sẽ ở cùng người của Thiên Tề Quốc, nếu muội có cần gì thì cứ tới tìm huynh, bất cứ lúc nào cũng được, huynh sẽ giúp muội."
Kỳ Tô vẫn không yên tâm Mộc Tuyết Hinh, sợ nàng lại bị người khác ức hiếp.
"Huynh yên tâm, muội sẽ không có chuyện gì đâu!"
Lời tuy là nói như vậy, nhưng nghĩ đến lời đám người kia đã nói, ánh mắt Mộc Tuyết Hinh vẫn tối sầm đi.
Phụ hoàng không có con trai, chỉ có con gái, chính vì vậy mà nàng trở thành đối tượng bị các hoàng tử và công chúa nước khác chế giễu.
Nhìn ánh mắt lo lắng của Kỳ Tô, Mộc Tuyết Hinh lại nói thêm: "Nếu có chuyện thật, muội sẽ tìm huynh."
Nghe vậy, Kỳ Tô mới chịu mỉm cười: "Huynh về trước đây, tránh cho Vân cô nương có chuyện cần phân phó lại không thấy huynh. Muội nghỉ ngơi sớm một chút!"
Mộc Tuyết Hinh gật đầu mỉm cười: "Ừm, ngay mai muội sẽ đi bái phỏng Vân cô nương."
Không biết tại sao, Mộc Tuyết Hinh vô cùng có hảo cảm với Vân Lạc Phong.
Chắc là vì đối phương không những đã cứu nàng, mà còn cứu cả phụ hoàng của nàng....
Lúc này, trong căn phòng ở dịch trạm của Tử Nguyệt Quốc, Kiều Diệp Phượng tức giận đi vào, không ngừng mở miệng nguyền rủa: "Gã đàn ông kia đúng là bị mù mà, ta đẹp hơn Mộc Tuyết Hinh kia không biết bao nhiêu lần, vậy mà hắn ta chỉ chú ý đến Mộc Tuyết Hinh."
"Công chúa điện hạ..." Trên mặt Tiểu Thúy vẫn còn dấu năm ngón tay đỏ bừng, nàng ta không dám nói chuyện không cố kỵ gì hết như trước đây nữa, mà thái độ lúc này rất cẩn thận: "Vừa rồi nô tỳ nghe Mộc Tuyết Hinh gọi người kia là Kỳ Tô, nhưng mà..... Trong bốn nước, không có vị hoàng tử nào tên là Kỳ Tô cả."
Kiều Diệp Phượng sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng: "Không sai! Gã đàn ông kia không phải người trong hoàng thất, chẳng lẽ lại là thị vệ của vị hoàng tử nào? Chả trách hắn lại làm lơ ta, chắc là hắn ta biết ta không có ngu ngốc dễ bị lừa gạt như Mộc Tuyết Hinh."
Càng ngày càng Kiều Diệp Phượng càng cảm thấy suy nghĩ của mình rất chính xác.
Một thị vệ lại trở thành hôn phu của một công chúa, sao hoàng đế Lưu Phong Quốc lại cho phép chuyện này xảy ra?
Hơn nữa, sở dĩ thị vệ kia không có vì dung mạo xinh đẹp của mình mà thay lòng đổi dạ, đó là bởi vì hắn hiểu rất rõ, Lưu Phong Quốc không có hoàng tử, hắn là con rể hoàng gia, lại cưới được công chúa mà Mộc Trấn Thiên sủng ái nhất, có lẽ, Mộc Trấn Thiên sẽ truyền ngôi lại cho hắn ta chăng?
"May mà bổn công chúa không theo đuổi nam nhân như vậy, một kẻ vì quyền thế mà ép mình lấy người như Mộc Tuyết Hinh, thật sự là đánh kinh tởm!" Trong mắt Kiều Diệp Phượng hiện lên tia chán ghét, càng cảm thấy thật may mắn vì bản thân không bị diện mạo tuấn mỹ của Kỳ Tô mê hoặc.
Kiều Diệp Phượng ngẩng đầu, nhìn dấu tay trên mặt Tiểu Thúy, hỏi: "Vừa rồi bổn công chúa cũng không phải muốn đánh ngươi, do ta thật sự khó chịu, ngươi còn đau không?"
Đáy mắt Tiểu Thúy ẩn hiện tia cảm động, lắc đầu đáp: "Đa tạ công chúa quan tâm, nô tỳ không đau."
"Vậy thì tốt!" Kiều Diệp Phượng cười cười: "Lát nữa ngươi đi loan tin ra ngoài, nói rằng hôn phu của Mộc Tuyết Hinh chỉ là một tiểu thị vệ thấp hèn....."
Kiều Diệp Phượng không phải người Lưu Phong Quốc, lại rất ít hỏi đến chuyện của các nước khác, nên tất nhiên không biết địa vị của Kỳ Tô tại Lưu Phong Quốc. Nàng ta cũng không biết, trước đó không lâu, ở Lưu Phong Quốc đã xảy ra chuyện gì.
Kiều Diệp Phượng không biết, không có nghĩa là các công chúa, hoàng tử nước khác cũng không biết. Cho nên, việc sai cung nữ đi loan tin đồn này đã định sẵn kết quả là nàng ta tự rước lấy nhục....