"Công chúa điện hạ!" Cung nữ không im lặng nổi nữa nên cẩn thận kéo kéo tay áo Kiều Diệp Phượng: "Ý của cô ta là, công chúa người vừa mắt Kỳ Tô, nhưng vì Kỳ Tô là vị hôn phu của công chúa Lưu Phong Quốc, cho nên người mới nói Kỳ Tô không tốt....."
Cung nữ giải thích đã khá rõ ràng, chỉ thiếu nước nói thẳng ra là Kiều Diệp Phượng ăn không được Kỳ Tô nên mới nói xấu Kỳ Tô.
Mà sự thật đúng là như vậy, không phải à?
Cuối cùng Kiều Diệp Phượng cũng hiểu, gương mặt tú lệ xinh đẹp đỏ bừng lên, môi cắn chặt, đôi bàn tay trắng như phấn nắm lại thành nắm đấm.
Mộc Tuyết Hinh bồi thêm một câu: "Ngươi vẫn nên quay về học nhiều thêm một chút đi! Tránh việc ngay cả ý nghĩa của mấy câu như "không ăn được nho thì nói nho chua" mà cũng không hiểu."
Trước mặt bao nhiêu người, Kiều Diệp Phượng bị mất hết mặt mũi, làm cho vẻ mặt nàng ta ngập tràn oán hận, xấu hổ và giận dữ, ánh mắt nhìn Vân Lạc Phong từ ghen ghét thành ngoan độc.
Nàng ta không động vào Mộc Tuyết Hinh được, chẳng lẽ còn không thể động vào nữ nhân này?
Giữa tiếng cười vang rền của mọi người, hoàng thất Kim Dương Quốc khoan thai tới muộn.
Nhưng, không ai dám có ý kiến với việc Kim Dương Quốc đến muộn, mọi người chỉ bình tĩnh đứng đó, tiếng cười cũng tắt ngấm.
"Xin lỗi! Trẫm đến muộn."
Hoàng đế Kim Dương Quốc - Trình Phi Dương bước nhanh tới, phất tay áo ngồi xuống long ỷ, đứng bên cạnh hoàng đế là một nữ tử tuổi xinh đẹp vô cùng.
Nữ tử này có mái tóc vừa đen vừa dài và dày, như một thác nước.
Diện mạo thanh lệ thoát tục, nếu phải dùng một câu để hình dung, thì chính là "Thanh thủy xuất phù dung". Vẻ đẹp tự nhiên, không cần trang sức hay bất cứ thứ gì phụ trợ.
Cung trang màu tím bồ đào, ưu nhã mà không mất phần tôn quý. Bên hong thắt đai lưng màu vàng nhạt, nhìn tươi mát phiêu dật.
(*bồ đào là quả nho.)
Kỳ Tô nhìn nữ tử đứng bên cạnh Trình Phi Dương, cúi đầu nói: "Người này là đệ nhất thiên tài Kim Dương Quốc, Kim Dương công chúa! Cũng là nữ nhi mà hoàng đế Kim Dương Quốc sủng ái nhất. Địa vị của Kim Dương công chúa là dưới một người, trên vạn người. Thậm chí còn cao hơn cả hoàng hậu."
Tầm mắt Vân Lạc Phong cũng dừng lại trên người Kim Dương công chúa.
Có lẽ Kim Dương công chúa cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đang đặt trên người mình, nên cũng quay đầu nhìn lại....
Khi bắt gặp dung nhan tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành giữa đám đông, thân là nữ tử mà Kim Dương công chúa cũng phải thấy kinh diễm.
Nàng ta tự nhận diện mạo của mình đã là vô song, lại không ngờ, trên đời này vẫn còn có người xinh đẹp đến như vậy.
Kỳ thật, chỉ luận diện mạo, Kim Dương công chúa tự nhận bản thân không thua kém.
Nhưng trên người cô gái kia lại có một loại khí chất khó ai bì kịp.
Tựa như vương giả, quân lâm thiên hạ!
Phía dưới, mọi người đều đang nhìn hoàng đế và Kim Dương công chúa. Cho dù là người kiêu căng như Kiều Diệp Phượng, thời khắc này, khi đối diện Kim Dương công chúa, nàng ta cũng không dám sinh lòng ghen ghét.
"Các vị, trận tranh bá lần này là do Kim Dương Quốc chúng ta tổ chức, nếu ai chiến thắng thì sẽ là người thống nhất bốn nước, trở thành bá chủ chân chính của bốn nước!"
Trình Phi Dương khẽ cười nói, trên mặt lộ ra tinh quang.
Tuy nói Kim Dương Quốc là quốc gia mạnh nhất trong bốn nước, nhưng các quốc gia khác đều ủng hộ tổ chức trận tranh bá này.
Bởi vì thế cục Phong Vân Đại Lục hiện nay, quả thật cần có một người thống lĩnh toàn cục.
Đương nhiên, tất cả mọi người đều hy vọng người thống lĩnh toàn cục kia chính là mình!
"Tiếp theo đây, mới các nhân tuyển đến từ các nước mang theo đội ngũ của mình đến báo nhân số trong đội!"
Trên thực tế, ngoại trừ Thiên Tề Quốc là có hai đội ngũ tham gia, thì mấy quốc gia khác đều chỉ có một đội ngũ.