Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1960: Vân Nguyệt Thanh (2)



Edit: Sahara

Thiên Phạt Sâm.

Nơi sâu trong rừng, một người phụ nữ hơi lớn tuổi đang ngồi trên sơn cốc, vạt áo trắng bay bay. Ngoại trừ mang một ít vẻ lười biếng tà khí như Vân Lạc Phong, thì người phụ nữ này còn có một chút khí chất thanh thoát xuất trần.

Đột nhiên, có một cổ khí thế sắc bén từ trên không đánh xuống, làm người phụ nữ đang nhắm mắt ngồi khoanh chân lập tức mở bừng hai mắt ra.

Đôi con ngươi của bà ấy xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, rồi lạnh lùng ngước mắt nhìn chằm chằm lên không trung: "Nếu đã tìm đến nơi này, thì cần gì trốn trốn tránh tránh? Ra đây đi!"

Trong không trung, một cô gái mặc trên người bộ y phục kiểu lưu tiên màu xanh lục đột ngột xuất hiện.

Vẻ mặt cô gái kia tràn đầy khinh thường, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang ngồi khoanh chân trên sơn cốc. Cô ta cười khẩy mỉa mai: "Vân Nguyệt Thanh, ta thật không ngờ, bà lại trốn trong Thiên Phạt Sâm này. Bà có thể được minh chủ chúng ta coi trọng, đó là phúc của bà! Đừng có không biết tốt xấu! Ta thật không hiểu, rốt cuộc thì bà có sức quyến rũ gì mà có thể khiến minh chủ chúng ta một lòng một dạ với bà như vậy?"

Vân Nguyệt Thanh vẫn bình thản, đáp: "Ta không yêu hắn, chỉ đơn giản vậy thôi!"

Thực tế thì chính Vân Nguyệt Thanh cũng không biết, tại sao đối với bất kỳ người đàn ông nào, bà cũng đều không thấy hứng thú.

Giống như..... Đâu đó trong tim bà đã chứa hình bóng của người nào đó rồi vậy....

Nhưng bất luận bà dùng phương pháp gì, bà cũng không tài nào nhớ ra được hình dáng của người kia, chỉ có một bóng dáng mơ hồ, không ngừng kích thích trí não của bà.

"Vân Nguyệt Thanh!" Cô gái lục y kia tức run cả người, nàng ta nhìn Vân Nguyệt Thanh bằng ánh mắt vô cùng hung hăng: "Hừ! Lần này ta tới tìm bà là vì một chuyện khác! Ta còn nhớ, trước khi sư phụ mất, người đã giao cho bà một ấn giám, bà mau giao ấn giám ra đây, ta sẽ tha chết cho bà!"

Vân Nguyệt Thanh từ từ đứng dậy.

Một thân bạch y mờ ảo như tiên, thần sắc của bà rất bình tĩnh, đôi mắt tĩnh lặng không hề gợn sóng.

"Tại Phong Vân Đại Lục này, bất kỳ người nào đột phá đến Thiên Thần Giả cũng đều bị hoàng tộc của bốn nước ép gia nhập vào một trong bốn quốc gia của họ. Cho nên sư phụ mới thành lập Liên minh tự do này, mục đích chính là để bảo vệ những cường giả không muốn đầu quân cho hoàng tộc bốn nước."

"Thế nhưng, sau khi sư phụ mất, các ngươi liền làm trái ý nguyện của người. Chẳng những vậy, các ngươi còn nuôi dã tâm muốn thống trị Phong Vân Đại Lục. Các ngươi như thế, có khác gì những quốc gia kia đâu chứ?"

Giọng Vân Nguyệt Thanh hùng hồn đầy khí thế, bà bước từng bước, tiến dần về phía cô gái lục y kia.

"Bởi vì ta không muốn cùng một giuộc với các ngươi, nên các ngươi đuổi cùng giết tận ta. Vậy mà ngươi còn dám nói gã kia yêu ta?"

Ba năm trước....

Bà rời khỏi đồ nhi mình, đến Thiên Phạt Sâm tìm thuốc. Thế nhưng, sau khi tìm được thuốc thì bà chợt nhận được tin sư phụ lâm trọng bệnh, bảo bà trở về liên minh ngay.

Ai ngờ, bà vừa về tới thì cái đợi bà chính là một trận bao vây chém giết.

Sư phụ chết. Trước khi chết, người đã trao ấn giám cho bà. Mà bà ngàn vạn lần không ngờ tới, minh chủ hiện tại - cũng chính là sư huynh của bà, lại là kẻ mặt người dạ thú.

Vì muốn có được ấn giám, y không tiếc hạ kịch độc bà. Còn nhân lúc bà trọng thương, muốn cháy nhà đi hôi của. Bà liều chết thoát khỏi liên minh, một đường chạy trốn, cuối cùng đã chạy tới Thiên Phạt Sâm này để dưỡng thương.

"Vân Nguyệt Thanh, chuyện này không tới phiên bà quyết định, ta phụng lệnh minh chủ đến đây mang ấn giám về."

Cô gái lục y kiêu căng hất cằm, tiếp tục nói: "Huống chi, minh chủ thật lòng thích bà. Nếu lúc ấy bà chịu giao ấn giám ra, thì minh chủ đã không đả thương bà rồi. Hơn nữa, ngài cũng sẽ giúp bà giải độc. Đáng tiếc, bà lại không biết tốt xấu. Minh chủ là đại đệ tử của sư phụ, ngài ấy kế thừa liên minh là chuyện hợp tình hợp lý. Còn bà chỉ là kẻ mới gia nhập liên minh vào mười mấy năm trước mà thôi. Dựa vào đâu mà đòi làm minh chủ liên minh chứ?"

Vân Nguyệt Thanh cười khẽ: "Tuy ta không biết thế nào là thích. Nhưng ta hiểu được, thích một người, là nguyện ý trao tặng tất cả cho đối phương, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tổn thương đến người mình thích. Còn y, y đối với ta chỉ có ý muốn chiếm hữu, hoàn toàn không phải là thích!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.