Ta.... Nhất định phải báo thú rửa hận cho minh chủ!
Bất luận là ngươi, hay là những người liên quan đến ngươi đều phải chết!
____________
Liên minh Tự Do cũng không phải là một bộ lac nho nhỏ, mà là một thành trì rất lớn.
Phủ minh chủ tất nhiên được xây ở trung tâm thành trì, cũng là khu vực xa hoa náo nhiệt nhất.
Lúc này, tất nhiên mọi người trong liên minh Tự Do đều đã nhận được tin triệu tập của Lãng Tân Nguyệt. Bọn họ vội vàng chạy tới như điên từ bốn phương tám hướng. Cùng tụ tập ở quảng trường lớn trước cửa phủ minh chủ.
"Lãng cô nương, không biết lần này người cho gọi chúng ta tới là vì chuyện gì?"
Trong đám người đến đây, có một lão giả không nén được tò mò, lên tiếng hỏi.
Lãng Tân Nguyệt nhìn đám người bên dưới, ánh mắt tràn đầy bi thương thống khổ: "Ta gọi mọi người tới để thông báo một chuyện, minh chủ.... Đã chết!"
Cái gì?
Minh chủ chết rồi?
Mọi người cùng khiếp sợ trợn trừng hai mắt, có vài người còn không kiềm chế được cảm xúc mà run lên.
Minh chủ tiền nhiệm mới qua đời được mấy năm, bây giờ minh chủ đương nhiệm cũng chết luôn rồi?
Chẳng lẽ.... Thật sự là trời muốn diệt liên minh Tự Do?
"Lãng cô nương, người mau nói cho chúng ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao minh chủ lại chết?" Hơi thở lão giả kia có phần dồn dập, thần sắc tràn ngập lo âu, hoang mang rối loạn.
Lãng Tân Nguyệt khẽ rũ mi mắt: "Việc này đều là lỗi của ta, là ta không bảo vệ tốt minh chủ."
Nói xong, Lãng Tân Nguyệt ngẩng đầu lên, mọi người ai cũng nhìn thấy sự bi thương trong mắt Lãng Tân Nguyệt, cho nên, nhất thời ai cũng cảm thấy không đành lòng trách một cô nương vô tội.
Ngay cả minh chủ cũng phải chết, đủ để thấy thực lực đối phương mạnh cỡ nào. Chắc chắn Lãng cô nương cũng may mắn lắm mới chạy thoát, tránh được một kiếp, sao bọn họ có thể trách mắng cho được?
"Lãng cô nương, người đừng tự trách, người mau nói cho chúng ta biết là ai hại chết minh chủ đi! Chúng ta nhất định phải báo thù cho minh chủ!"
Hai hàng mi của Lãng Tân Nguyệt khẽ run run: "Kỳ thực, hung thủ hại chết minh chủ, mọi người cũng có quen. Chính là.... Vân Nguyệt Thanh!"
Uỳnh!
Cái tên Vân Nguyệt Thanh này như một cây búa tạ, đập mạnh vào đầu óc mọi người.
Những lão giả từng đi theo minh chủ tiền nhiệm nhiều năm lại càng cảm thấy khó tin mà kêu lên: "Không thể nào! Sao lại là Vân Nguyệt Thanh được? Vân Nguyệt Thanh là đệ tử của tiền minh chủ, là sư muội của minh chủ, làm sao Vân Nguyệt Thanh có thể làm ra loại chuyện này?"
Ánh mắt Lãng Tân Nguyệt chợt lóe, hốc mắt chứa đầy lệ và bi phẫn.
"Vốn dĩ ta cũng không tính nói cho mọi người biết chuyện này, minh chủ niệm tình huynh muội đồng môn nên luôn cấm ta nói ra. Bây giờ minh chủ lại chết trong tay tiện nhân kia, ta còn niệm tình đồng môn gì nữa chứ! Cũng không cần giấu giếm cho ả!"
Nhìn gương mặt Lãng Tân Nguyệt ngập tràn căm phẫn, nội tâm mọi người bỗng thấy căng thẳng, chẳng lẽ giữa minh chủ và Vân Nguyệt Thanh còn có chuyện gì mà mọi người không biết?
"Các người có biết tại sao những năm gần đây Vân Nguyệt Thanh không trở về liên minh không?" Lãng Tân Nguyệt siết chặt nắm đấm: "Đó là vì, vào thời điểm trước khi sư phụ qua đời, Vân Nguyệt Thanh có về liên minh một chuyến, trong khoảng thời gian ấy, minh chủ vô tình phát hiện ra một chuyện."
"Sau khi sư phụ qua đời được vài ngày, minh chủ phát hiện Vân Nguyệt Thanh đang lục lọi khắp nơi trong phòng sư phụ. Ả vừa lục vừa mắng sư phụ là lão già đáng chết. Lúc ấy ta cũng ở cạnh minh chủ, nghe rõ được thứ ả muốn tìm chính là ấn giám...."
Ấn giám?
Nội tâm mọi người lại càng căng thẳng hơn. Sau khi tiền minh chủ qua đời, ấn giám cũng biến mất theo, có tìm thế nào cũng không tìm được, chẳng lẽ.... Là do Vân Nguyệt Thanh lấy mất?