"Không có nhưng mà!" Bạch Linh quay lại nhìn Vân Lạc Phong: "Phong Nhi, mẹ sẽ giải tán liên minh Tự Do. Đại Lục này không cần đến sự tồn tại của liên minh Tự Do nữa!"
Bà lại càng không muốn làm minh chủ liên minh Tự Do!
Hiện tại, bà chỉ muốn được làm bạn bên cạnh con gái mình, vậy là đủ.
"Được! Con sẽ hạ lệnh không cho các nước cưỡng ép cường giả đầu phục quốc gia của mình." Vân Lạc Phong trầm ngâm một hồi lâu, nói tiếp: "Nhưng mà, lúc này con còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."
Nói xong, Vân Lạc Phong quay sang nhìn người của liên minh Tự Do.
"Kim Dương công chúa của Kim Dương Quốc bị giam ở đâu?"
"Kim Dương công chúa?" Ánh mắt mọi người đều ngập tràn khó hiểu: "Chúng tôi chưa từng gặp Kim Dương công chúa."
Chưa từng gặp?
Vân Lạc Phong nhíu mày: "Lãng Tân Nguyệt mang Kim Dương công chúa đi, khẳng định là giam trong liên minh Tự Do này, tại sao các ngươi lại chưa từng gặp Kim Dương công chúa? Hay là nói, đến bây giờ các ngươi vẫn chưa chịu nói thật?"
Giọng nói Vân Lạc Phong đầy vẻ uy hiếp.
Vân Tiêu đứng bên cạnh cũng đảo mắt liếc nhìn một vòng, không giấu sát ý.
"Đợi đã!" Trong đám đông chợt có người sực nhớ ra điều gì, vội lên tiếng: "Trước đó đúng là Lãng Tân Nguyệt có mang về một nữ tử, nhưng Lãng Tân Nguyệt không có nói ra thân phận của cô gái đó, không biết đó có phải là Kim Dương công chúa trong lời cô nương hay không?"
Mặt Vân Lạc Phong sầm xuống: "Cô ấy ở nơi nào?"
"Cô ấy....." Người kia hơi chột dạ: "Lãng Tân Nguyệt nói nữ tử kia là có thân thể thuần âm, có thể giúp nam nhân tăng lên tu vi chính mình, cho nên đã nhốt người vào hầm thuốc. Tính đến nay đã được mấy ngày, e là đã bị luyện dược xong, lúc này hẳn là đang cùng các thiên tài trong liên minh...."
Tuy người kia chưa nói hết câu, nhưng ý tứ trong đó, mọi người đều hiểu.
Khí thế trên người Vân Lạc Phong đột ngột tăng cao, nàng lạnh lùng nói: "Dẫn đường!"
"Dạ! Dạ!"
Người kia bị dọa sợ toát mồ hôi hột, trong lòng âm thầm cầu nguyện Kim Dương công chúa vẫn bình an vô sự, chưa bị thương tổn gì.
Bằng không, sợ là toàn bộ liên minh Tự Do đều sẽ không xong mất thôi, ngay cả Nguyệt Thanh cũng không thể bảo vệ bọn họ được.....
__________________
Trong hầm thuốc, cả người Kim Dương công chúa co rút lại thành một đoàn, nàng cảm giác được mấy con sâu ghê tởm kia đang chui vào người mình, khiến nàng đau đớn vô cùng, thế nhưng Kim Dương công chúa vẫn cắn răng chịu đựng, không kêu rên một tiếng.
Ngay lúc này, cửa hầm thuốc bỗng mở ra, một người thanh niên trẻ tuổi đi vào, hắn nhìn thấy Liên Nguyệt Sinh không nhúc nhích nữa liền vớt nàng lên.
"Thời gian luyện thuốc đã đủ, cũng đến lúc để huynh đệ chúng ta vui vẻ một phen rồi, ha ha ha...."
Người thanh niên trẻ tuổi này có hơi cuồng vọng, khoái trá cười lớn.
Trước đó, Lãng Tân Nguyệt đã hạ lệnh cho bọn họ canh giữ ở nơi này, nên những chuyện vừa xảy ra ở phủ minh chủ, những người này hoàn toàn không hay biết gì cả.
Trong khoảng thời gian này, Liên Nguyệt Sinh đã chịu đủ mọi tra tấn từ tinh thần đến thể xác.
Hầm thuốc được gọi là hầm thuốc, nhưng nó lại không chứa dược liệu như tên gọi, mà nó chứa đầy độc trùng được cho ăn dược liệu mỗi ngày kể từ lúc chúng sinh ra. Số độc trùng ấy chui vào cơ thể Liên Nguyệt Sinh, lưu lại độc của chúng nó trong cơ thể nàng, dùng cái này tôi luyện thể chất thuần âm của Liên Nguyệt Sinh.
Liên Nguyệt Sinh rũ mắt, từ đáy mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo, hai nắm tay siết chặt, nôi tâm là một mảnh băng hàn.
Người thanh niên trẻ tuổi kia mang Liên Nguyệt Sinh ra khỏi hầm thuốc. Rất nhanh, nàng bị đưa đến một tòa biệt viện trên hậu sơn.
Nơi đây có vô số nam tử đang chờ, thậm chí còn có kẻ phát ra tiếng cười dâm đãng khi vừa thấy nàng.
"Lần này chúng ta đúng là có phúc, nữ tử này chẳng những xinh đẹp mà còn có thể chất thuần âm, giao hoan cùng cô ta, chúng ta sẽ càng đột phá nhanh hơn."