Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 210: Vân Tiêu, ta biết ngay là ngươi đến mà (1)



Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Về phần vì sao ngay từ đầu Vân Lạc Phong không làm như vậy? Ấy là vì nàng cần thời gian để dung hòa sức mạnh linh hồn với ngân châm! Nếu không, ngân châm bình thường không thể nào gây thương tổn triệt để cho Bạch Từ.

Thấy gân xanh trên cánh tay mình nổi lên càng ngày càng nhiều, dần dần lan về phía bả vai, cuối cùng sắc mặt Bạch Từ cũng thay đổi. 

Ông ta hít một hơi thật sâu, rút một thanh trường kiếm từ Ngự Lâm quân đang đứng bên cạnh, không hề do dự chém về phía cánh tay mình. 

Phụt!

Máu tươi bắn ra tung tóe, cơn đau kịch liệt khiến khuôn mặt Bạch Từ tái nhợt, bước chân ông ta lảo đảo mấy cái, dùng sức cắm trường kiếm trong tay xuống đất mới có thể chống lại cơn run rẩy trong người.

Nhìn vũng máu tươi trước mặt Bạch Từ, mọi người ở đây đều hít một ngụm khí lạnh, rốt cuộc dũng khí phải lớn đến đâu mới có thể khiến một người nhẫn tâm chặt đứt cánh tay của mình? 

“Vân Lạc Phong!” Ánh mắt Bạch Từ chuyển hướng sang Vân Lạc Phong, khuôn mặt dữ tợn, giống như dùng hết sức lực toàn thân để nói lời nguyền rủa: "Tay ngươi giết chóc quá nhiều, tất nhiên sẽ không được chết tử tế!" 

Vân Lạc Phong nhếch môi cười: “Cánh tay ngươi do ngươi tự chặt đứt, không liên quan tới ta, huống hồ, đừng nói mình vô tội như thế, trên đại lục này, có kẻ nào sạch sẽ không nhiễm phải máu tươi chứ? Chẳng lẽ ngươi chưa từng giết một người?" 

“Ngươi...” Bạch Từ khó thở: “Ngươi cưỡng từ đoạt lí*!”

*Cả vú lấp miệng em; già mồm át lẽ phải

Có lẽ bởi vì mất máu quá nhiều, giọng nói của ông ta rất yếu ớt, ngay cả hơi thở cũng giống như có thể mất đi bất cứ lúc nào. 

Bất thình lình, một tiếng cười tà mị truyền ra từ trong hư không, tiếng cười này mang theo vẻ a dua, chầm chậm vang lên: "Quả không hổ là nữ nhi của Bạch Linh, không hề giống người thường, chẳng qua ngươi thú vị hơn mẫu thân ngươi nhiều." 

Vân Lạc Phong khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân giữa hư không, lúc thấy nam nhân ấy, nàng nheo hai mắt lên, trong mắt xuất hiện ánh nhìn nguy hiểm. 

Chỉ thấy giữa bầu trời mênh mông xám xịt có một nam nhân tuấn mỹ vô song đang đứng, hắn đứng trên không, giống như thần linh giáng thế, áo tím phất phơ để lộ khí tức tôn quý, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Nhưng chỉ liếc mắt một cái, Vân Lạc Phong đã cảm nhận được nam nhân là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm! Phải nói là nguy hiểm hơn bất kỳ kẻ nào mà nàng gặp phải từ trước tới nay! 

“Ngươi biết mẫu thân của ta sao?”

Vân Lạc Phong trầm ngâm một hồi, hỏi.

Bạch Túc khẽ nhếch khóe môi tạo thành nét cong tà mị: "Muốn biết chuyện của mẫu thân ngươi? Nếu ngươi đi theo ta, không chừng ta sẽ nói cho ngươi biết." 

Vân Lạc Phong cười lạnh lùng: “Muốn ta đi theo ngươi, vậy ngươi cần phải cho ta một lý do." 

Nam nhân nở nụ cười tà mi, ngón tay thon dài của hắn ta khẽ vuốt cằm, dùng đôi mắt khá hứng thú để quan sát Vân Lạc Phong.

“Lý do? Ta cảm thấy rất hứng thú với ngươi, không biết lý do này đã đủ hay chưa?"

“Xin lỗi.” Vân Lạc Phong nhìn vào mắt nam nhân kia: "Ta không có hứng thú với ngươi, cho nên lý do này cũng không đủ!" 

Thiếu nữ nói cũng không khiến nam nhân buồn bực, nụ cười quỷ dị trên khuôn mặt anh tuấn của hắn ta càng sâu hơn: "Vân nha đầu, chẳng lẽ ngươi không phát hiện chúng ta cùng là một loại người hay sao? Nếu hai chúng ta liên thủ, tin rằng đợi một thời gian nữa, mảnh đại lục này sẽ thiên hạ của hai chúng ta." 

“Nếu ta từ chối thì sao?”

“Ta đây không dám bảo đảm mình có thể làm ra chuyện gì, thiên phú của ngươi không tệ, nếu hủy hoại ngươi, ta sẽ cảm thấy rất đáng tiếc..." 

Huống hồ, nha đầu này thực sự khiến hắn ta hứng thú! Do đó, cho dù thế nào đi chăng nữa, hắn ta cũng phải mua chuộc nàng! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.