"Vừa rồi Thanh Nhã có đi quan sát tình hình. Kẻ địch chia làm nhiều đường tấn công. Hướng đông có mấy cường giả Thần Quân đến, ngoài ra các hướng tây, nam, bắc cũng có kẻ địch tiến đến. Chúng ta cần phái người đến bốn cửa thành trấn giữ, giữ lại một số người ở lại trong thành bảo vệ bá tánh và mọi người."
Vân Thanh Nhã cực kỳ bình tĩnh phân tích tình hình.
Quân Lâm Thiên cắn răng: "Được! Cứ theo lời cậu mà làm! Chuyện điều người đến ba cửa thành khác cứ giao cho lão phu. Cậu nhất định phải cản được những Thần Quân đó, nếu không, Linh Châu chúng ta sẽ thật sự không xong!"
Vân Thanh Nhã nhìn mọi người trong sảnh một lượt rồi xoay người đi ra ngoài.
"Vân đại ca!" Ninh Hân bước tới hai bước, vẻ mặt kiên định: "Thiếp đi cùng chàng!"
Vân Thanh Nhã trầm ngâm. Từ sau khi ăn quả Long Tiên, thực lực Ninh Hân cũng tăng lên không ít. Vân Thanh Nhã suy nghĩ một lúc lâu mới gật đầu đồng ý.
"Được, vậy chúng ta cùng nhau đi!"
Ninh Hân mỉm cười, nụ cười rất đẹp, như một đóa hoa sen tinh khiết, nở rực rỡ.
Chỉ cần có thể ở cạnh người mình yêu, chết thì đã sao?
Nàng không sợ!
"Cha! Mẹ!" Vân Nhược Thủy đỏ hai mắt, nắm chặt tay Ninh Hân, trông cô bé thật tội nghiệp, cô bé nói: "Thủy Nhi cũng muốn ở cùng cha mẹ!"
Sắc mặt Ninh Hân dịu dàng hơn, vỗ nhẹ đầu Vân Nhược Thủy, từ ái nói: "Thủy Nhi, con ngoan ngoãn ở lại trong thành, cha mẹ sẽ về nhanh thôi."
Vân Nhược Thủy lo lắng không yên. Sao cô bé lại không biết lần này bọn họ phải đối mặt với nguy hiểm bậc nào kia chứ? Vì vậy, trong đôi mắt to tròn kia hiện đầy vẻ bất an.
"Cha mẹ thật sự sẽ trở về?"
"Nhất định!"
Ninh Hân xoa xoa đầu Vân Nhược Thủy, nàng từ từ đứng dậy nhìn sang Vân Thanh Nhã, nói: "Chúng ta xuất phát thôi!"
"Được!" Vân Thanh Nhã mỉm cười, trước khi đi, Vân Thanh Nhã từ ái nhìn gương mặt non nớt của Vân Nhược Thủy một cái: "Thủy Nhi, cha cam đoan với con, cha mẹ nhất định sẽ bình an trở về, với điều kiện là con phải ngoan ngoãn nghe lời gia gia, có biết không?"
Vân Nhược Thủy gật đầu: "Thủy Nhi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, hai người không được gạt con, nếu không, cả đời Thủy Nhi cũng không tha thứ cho hai người."
Vẻ kiên quyết trên mặt Vân Nhược Thủy dường như làm tim Ninh Hân nhói đau, nhưng cuối cùng Ninh Hân vẫn ép bản thân ngoan tâm quay người rời đi.
Sau khi hai người đi rồi, Vân Nhược Thủy không thể kiềm chế nước mắt được nữa, nước mắt nối nhau rơi xuống: "Cha, mẹ, Thủy Nhi sẽ đợi hai người trở về...."
__________________
Ngoài cửa thành, không khí giết chóc bao trùm khắp nơi.
Vân Thanh Nhã nhìn đám cường giả từ trên trời giáng xuống, tầm mắt dừng lại trên người nam nhân từng giao thủ với mình: "Thủ hạ bại tướng lại còn dám tới?"
"Lần trước là do ta khinh địch, lần này ngươi chắc chắn sẽ chết!"
Tên kia lạnh mặt trả lời, giọng nói chứa đầy sát khí.
"Dù người tìm được thêm một số trợ thủ thì thế nào?" Vân Thanh Nhã bước tới hai bước, khí thế như ngọn núi lớn chắn trước cửa thành: "Vân Thanh Nhã_ta, thân là con cháu Vân gia, hậu nhân tướng quân thế gia, hôm nay, chỉ cần ta còn sống đứng đây, thì các ngươi đừng hòng giết được một người vô tội nào."
Xuất thân từ tướng môn, được dạy dỗ từ nhỏ rằng thà chết chứ không được lùi bước, vì bảo vệ bá tánh vô tội, có chết cũng xứng đáng.
"Ha ha ha..." Nam nhân kia cười lớn: "Ta thật sự muốn nhìn thử, ngươi lấy bản lĩnh gì cản ta? Lấy bản lĩnh gì bảo vệ đám phế vật sau lưng ngươi?"