"Ta đếm đến ba, nếu Vân Lạc Phong còn không xuất hiện, ta sẽ làm ấu long này máu nhuộm tại đây." Phượng Vĩnh giơ cao trường kiếm trong tay, vẻ mặt tàn nhẫn vô tình, đôi mắt sắc bén dừng lại trên gương mặt bé nhỏ trắng bệch, không hề có chút cảm giác đồng tình nào.
"Một....."
"Hai....."
"Ba...."
Phượng Vĩnh Thanh đếm rất thong thả, nhưng mỗi tiếng đếm lại như một đòn búa tạ đánh mạnh vào tim mọi người.
Mẹ của ấu long càng khóc lóc thảm thiết, muốn bức đứt dây thừng trên người, ánh mắt tuyệt vọng kia làm ai nhìn thấy cũng có cảm giác tan nát cõi lòng.
Một con rồng mà thôi, đối với nhân loại bọn họ, chúng cũng không khác gì súc sinh.
Phượng Vĩnh Thanh cũng không chần chừ lâu hơn, kiếm giơ cao cứ thế chém xuống, nhắm thẳng đầu ấu long.
Ấu long quên cả việc khóc lóc, ánh mắt ngây dại, cả thế giới quanh nó đều rơi vào tĩnh lặng.
Mẹ ấu long trực tiếp hôn mê bất tỉnh, các tộc nhân khác cũng không đành lòng nhìn, điều duy nhất bọn họ có thể làm lúc này là nhắm mắt, nhưng thân thể lại run rẩy không ngừng....
Họ run rẩy không phải vì sợ, mà là vì phẫn nộ.
Chỉ cần có cơ hội, bọn họ sẽ khiến đám nhân loại này sống không bằng chết!
Keng!
Thanh kiếm Phượng Vĩnh Thanh đang chém xuống đột nhiên bị cái gì đó đánh trúng, làm thế kiếm phải dừng lại, ngay sau đó, một bóng đen lướt qua giữa không trung, lao về phía Phượng Vĩnh Thanh.
Phượng Vĩnh Thanh bị công kích bất ngờ, con ngươi khẽ co rụt, chân chẳng những không bước lùi và còn tiến tới hai bước, khóe môi gợi lên độ cong âm trầm.
Ầm.
Lực lượng cường đại từ hai người khuếch tán mạnh mẽ ra, cuồng phong nổi dậy, hất bay hắc bào, càng làm vẻ mặt người đến thêm lãnh khốc lạnh lùng.
Cùng lúc đó....
Tiểu âu long vừa suýt bị giết được một bàn tay kéo lên, rồi rơi vào vòng tay ấm áp.
Sung sướng vì còn sống làm ấu long ngây người hơn nửa ngày, tiếp theo nó chợt khóc rống lên, rời khỏi vòng tay ấm áp kia mà chạy thẳng về phía mẫu thân đang bị trói của mình.
Mẹ ấu long nghe thấy tiếng khóc của con, từ từ tỉnh lại, nàng nhìn con trẻ hoàn hảo vô khuyết, cũng không nhịn được mà khóc nấc thành tiếng.
"Cuối cùng các ngươi cũng xuất hiện!" Dư Thiên nhìn hai người Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, mặt mày lộ ra vẻ ngạo nghễ coi khinh: "Ta còn tưởng các ngươi vì sợ hãi nên không dám tới tộc Tổ Long. Không ngờ các ngươi thật sự dám đến đây..."
Ngay khi Vân Lạc Phong đến không được bao lâu, thì những cường giả Thất Châu Đại Lục khác như: Hồng Loan, Vân Thanh Nhã,.... cũng đuổi tới. Bọn họ không để ý đến đám người Dư Thiên, mà lo cởi trói cho tộc nhân tộc Tổ Long trước.
"Long Nham gia gia."
Long La chạy tới, hai mắt rưng rưng: "Gia gia có biết cha con ở đâu không?"
"Đại tiểu thư, người không nên trở về!" Long Nham thở dài: "Tuy hiện giờ tộc trưởng không ở đây, nhưng ngài không có nguy hiểm đến tính mạng, đại tiểu thư có thể yên tâm."
Dù thực lực Vân Lạc Phong rất mạnh thì sao? Cũng đâu thể làm gì bọn người Dư Thiên?
Bọn họ đến đây, cũng tương đương đến chịu chết.
"Long Nham gia gia, gia gia đừng nói nữa, để con nghĩ cách cứu gia gia." Hai mắt Long La vẫn ngập nước.
Dây thừng trói tổ long là loại dây được đặc chế, loại dây này có thể áp chế thực lực tổ long, khiến họ không cách nào bứt dây trốn thoát.