Trình Cao Nhã còn muốn nhục mạ Trình Vô Ngôn thêm thì đột nhiên nhìn thấy Long La đứng bên cạnh tộc trưởng, ả liền trừng lớn hai mắt.
Trình Cao Nhã không biết toàn bộ tổ long tộc Tổ Long đều ở nơi này, nên chẳng những không biết sợ mà còn hừ lạnh một tiếng, nói: "Nha đầu thúi nhà ngươi lại còn dám xuất hiện ở đây? Ngày đó ngươi may mắn chạy trốn khỏi Trình gia ta, bây giờ rơi vào tay ta, ta xem thử còn có ai cứu được ngươi."
Chuyện ở Trình gia ngày ấy là ác mộng cả đời này của Long La.
Hiện tại gặp lại Trình Cao Nhã, Long La liền sợ hãi, vội vàng trốn ra sau lưng tộc trưởng.
Tộc trưởng nhíu mày, từ cuộc đối thoại giữa Trình Vô Ngôn và Trình Cao Nhã, tộc trưởng đã đoán ra được thân phận của Trình Cao Nhã.
Ngay lập tức, tộc trưởng nổi cơn thịnh nộ, sát khí dâng cao mãnh liệt.
Đáy mắt Trình Cao Nhã hiện lên tia âm lãnh, ả chuyển mắt nhìn lão giả chắn trước mặt Long La, khóe môi gợi lên độ cong châm chọc: "Thì ra kẻ đem Long La đi ngày ấy chính là ông! Không ngờ ông đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn có sở thích quái đản, lại có hứng thú với tiểu cô nương mới lớn! Có điều ta khuyên ông một câu, mau trả Long La lại cho ta, nếu không, ông sẽ đắc tội với Trình gia ta!"
Tộc trưởng cảm nhận được tâm trạng sợ hãi của con gái mình, ông xoa xoa đầu Long La trấn an, rồi bắn ánh mắt đầy sát khí về phía Trình Cao Nhã lần nữa.
Thấy lão già này dám làm lơ lời mình nói, Trình Cao Nhã liền cau mày: "Ta đang nói với ông, ông không nghe thấy sao? Tiểu nha đầu này là nô lệ của ta, ông không có tư cách mang nó đi."
"A?" Rốt cuộc tộc trưởng cùng mở miệng, giọng nói già nua đầy uy nghiêm, ánh mắt lạnh lùng lệ khí: "Ta lại không biết, con gái ta trở thành nô lệ của ngươi từ khi nào?"
Con gái?
Trình Cao Nhã sửng sốt, lão già này là cha của Long La? Nói cách khác, ông ta cũng là tổ long?
Có điều, rất nhanh thì Trình Cao Nhã đã hồi phục tinh thần: "Ông là cha Long La thì sao chứ? Bất luận thế nào, ta cũng phải mang nó đi!"
"Hừ!"
Tộc trưởng hừ một tiếng, khí thế lạnh thấu xương khuếch tán ra chung quanh, cũng mang theo uy áp mạnh mẽ.
"Muốn đại tiểu thư chúng ta làm nô lệ cho ngươi, chỉ sợ ngươi chưa đủ tư cách này!"
Đại tiểu thư?
Tộc Tổ Long sao?
Trình Cao Nhã vốn không để tộc trưởng vào mắt bất thình lình nghe thấy câu này, thân mình ả lập tức run lên, hai mắt trừng lớn: "Ông nói Long La là đại tiểu thư tộc Tổ Long? Không thể nào! Lúc trước ta đã hỏi nó, nó nói nó chỉ là một con tổ long bình thường."
Khi Trình Cao Nhã nghe tin đại tiểu thư tộc Tổ Long mất tích thì trùng hợp gặp được Long La, nên đã hỏi thân phận Long La ngay lúc đó.
Khi đó, Long La hết lời thề thốt mình không phải là đại tiểu thư tộc Tổ Long.
Nghe đến đây, Long La đi ra khỏi tấm lưng tộc trưởng, cắn chặt môi dưới nói: "Lúc ấy ta tưởng cha ta muốn gả ta cho một tên khốn, nên ta mới không dám nói ra thân phận của mình, sợ ngươi sẽ đưa ta về tộc Tổ Long."
Có sự thừa nhận của Long La, cả người Trình Cao Nhã càng run rẩy hơn, khí thế kiêu căng ngạo mạn lúc nãy mất sạch, mặt mày trắng bệch như tờ giấy.
"Ngươi lừa ta, ngươi lại lừa gạt ta..."
Nếu sớm biết thân phận của Long La, sao ả dám làm ra chuyện như vậy được.
Vẻ mặt Long La có phần đau thương: "Sao ngươi có thể nói là ta lừa ngươi? Là ta quá ngu xuẩn! Ta cứu ngươi nên nghĩ rằng ngươi sẽ biết ơn ta, ai ngờ ngươi lại bắt nhốt ta, ngày ngày bắt ta trích tinh huyết. Nếu không nhờ gặp Vân cô nương, có lẽ..... Ta đã sớm bị ngươi tra tấn tới chết rồi!"