Sắc mặt Cao Thiếu Thần tối sầm, từ trong đình nghỉ mát đứng dậy, chậm rãi đi đến chỗ Vân Lạc Phong, trong đôi mắt hồ ly của hắn lộ ra ánh sáng âm hiểm.
“Tiểu Phong Nhi, ngươi nói như vậy thật sự làm ta quá đau lòng.” Khóe môi Cao Thiếu Thần nhếch lên, mỉm cười ôn hòa: “Ngay cả hộ vệ của mình ngươi cũng nguyện ý đùa giỡn, tại sao lại không đùa giỡn ta? Nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể tắm rửa sạch sẽ, ở trong phòng chờ ngươi.”
Lời nói của hắn tràn ngập ám muội làm đôi mắt của Vân Lạc Phong đột nhiên trầm xuống, trong đôi mắt đen nhánh thoáng qua sự lạnh lẽo.
“Hộ vệ thì như thế nào? Mặc dù Vân Tiêu chỉ là hộ vệ nhưng hắn cũng chỉ làm hộ vệ cho riêng một mình ta! Còn ngươi không biết đã có bao nhiêu nữ nhân rồi, ngươi cho rằng ta sẽ có hứng thú đối với nam nhân trong hoàng tộc cá ngươi sao?”
Cao Thiếu Thần nhếch môi cười, lại bước thêm vài bước đến gần Vân Lạc Phong: “Nhưng ngươi không cảm thấy hai chúng ta càng xứng đôi hơn hay sao? Lúc trước, ngươi bị Thái tử giải trừ hôn ước, nếu bây giờ ngươi gả cho ta tất nhiên sẽ là một cái tát mạnh mẽ vào mặt Thái tử, mà ta cũng hiểu rõ cả hai chúng ta đều là người không dễ dàng động tình cho nên lần thành thân này đối với chúng ta cũng chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.”
Nhìn thấy Cao Thiếu Thần càng ngày càng tới gần mình, chân mày Vân Lạc Phong nhăn lại, đôi mắt đen nhánh bắt đầu lộ ra khí phách cuồng vọng: “Nếu ngươi dám tiến lên một bước nữa, ta không ngại đánh gãy chân của ngươi!”
Sắc mặt Cao Thiếu Thần cứng đờ, dừng chân, đôi mắt híp lại, nhìn thẳng vào Vân Lạc Phong: “Tiểu Phong Nhi, hình như đây mới là lần thứ ba chúng ta gặp mặt, không biết ta đã làm ra chuyện gì để ngươi chán ghét ta như thế?”
Đây là chuyện mà Cao Thiếu Thần nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra!
Hắn tốt xấu gì cũng là Tứ hoàng tử của Long Nguyên Quốc, nữ nhân nguyện ý gả cho hắn nhiều không đếm xuể, nhưng chỉ có duy nhất thiếu nữ này lại coi hắn như bò cạp độc.
Hắn có đáng sợ như vậy sao?
“Chỉ là ta không có thói quen để ngươi khác đến quá gần mình.” Chân mày Vân Lạc Phong nhăn lại: “Hôm nay, ngươi tìm ta tới, nói là có chuyện liên quan đến Mộ Vô Song cần nói với ta, chẳng lẽ đây mới là mục đích thật sự mà ngươi tìm ta đến đây?”
Cao Thiếu Thần liếc Vân Lạc Phong, trên dung nhan tuấn mỹ vẫn mỉm cười ôn hòa như cũ, giống như không để những lời nàng nói trong lòng.
“Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, thân phận của Mộ Vô Song cũng không đơn giản! Bất quá, tình hình cụ thể ta cũng không biết, nhưng ta đoán bản nhân Mộ Vô Song cũng không rõ ràng lắm! Chỉ có bản thân phụ hoàng của ta mới có thể biết rõ!” [QR2][diendanlequydon]
Trong lòng Vân Lạc Phong bỗng dưng trầm xuống, nàng đã sớm đoán được Cao Đồ thiên vị phủ Thừa tướng như thế cũng không phải bởi vì một mình Mộ Quý phi, không nghĩ tới thân phận Mộ Vô Song cũng không đơn giản.
Chỉ là không biết cái không đơn giản này đạt tới rồi trình độ nào rồi…?
“Tiểu Phong nhi, ta gọi ngươi đến nói cho ngươi biết những chuyện này là để nhắc nhở ngươi! Nếu muốn đối phó Mộ Vô Song cần phải nhổ tận gốc thế lực sau lưng nàng nếu không sẽ để lại hậu hoạn vô cùng!” Cao Thiếu Thần ôn hòa cười nói: “Đương nhiên, nếu ngươi gả cho ta, giúp ta bước lên ngôi vị hoàng đế, sau lưng hoàng gia chúng ta có thế lực của Linh Môn, người sau lưng Mộ Vô Song cũng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Vân Lạc Phong ngẩng mặt lên, tà khí cười: “Bất luận Mộ Vô Song có bối cảnh thế nào, Vân Lạc Phong ta đều không sợ! Huống chi, ta chưa bao giờ nguyện ý chia sẻ nam nhân của mình với bất kỳ nữ nhân nào khác, ta chỉ muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân (một đời, một kiếp, một đôi)! Chỉ bằng việc hậu viện của ngươi có vô số tiểu thiếp, ngươi đã không có tư cách nói những lời đó!”
Cao Thiếu Thần hơi nheo mắt lại: “Thật sự ngươi không muốn suy nghĩ lại?”
Thân là con cháu hoàng tộc, từ nhỏ Cao Thiếu Thần đã được bồi dưỡng suy nghĩ nam nhân phải có tiểu thiếp đầy viện! Vì vậy lúc hắn trưởng thành đương nhiên cũng nạp mấy tiểu thiếp!