Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 294: Chờ ngươi cho ta một lời giải thích (1)



Editor: Kim Phượng

“Hết giận? Hết giận gì hả?” Lão gia tử trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, “Lão tử ta vừa rồi là đang cùng hắn luận bàn võ nghệ, hết giận cái gì chứ? Lão tử ta là loại tiểu nhân vô sỉ này sao?”

Nói xong câu đó, lão gia tử lại vuốt chòm râu, nghiêm trang nói một câu: “Hai ta là đang tỷ thí công bằng, công bằng đấy các ngươi hiểu hay không? Hắn kỹ (*) không bằng người nên bị ta đánh bại.”

(*): Võ công/tài nghệ.

Nếu Lâm Thiên nghe thấy lời nói vô sỉ của lão gia tử này, nhất định hắn sẽ sống sờ sờ tức chết.

Cũng may lúc nãy Lâm Thiên đã ngất đi rồi, mới tránh được một kiếp này.

Vân Lạc Phong đã sớm biết đức hạnh của lão nhân này nên thật sự không có vì thế mà kinh ngạc, nàng nhướng mày, cười như không cười: “Vậy người trở về chờ cháu, cháu xử lý xong chuyện nơi này sẽ về nhà.”

“Ha ha, vậy gia gia về nhà chờ cháu.”

Vân Lạc cười ha ha hai tiếng, trên mặt mang theo vẻ mỹ mãn, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài hoàng cung, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt của Vân Lạc Phong.

Sau khi lão nhân rời khỏi, Vân Lạc Phong mới thu hồi ánh mắt, một đôi mắt đen nhánh nhìn về phía phụ tử Cao Đồ, trong mắt hàm chứa ý cười tà khí.

“Bây giờ nên đến phiên các ngươi, ta cảm thấy đề nghị của Chung Linh Nhi và Khinh Yên không tồi, nếu lúc trước ngươi xem thường Vân gia chúng ta, ta đây để cho các ngươi nhìn Vân gia ta đi lên đỉnh đại lục như thế nào.”

Lời này rơi xuống, sắc mặt Cao Đồ nháy mắt liền thay đổi.

“Vân Lạc Phong, ngươi thật sự không sợ Linh môn trả thù?”

Giọng nói của hắn mang theo run rẩy, rõ ràng đã không còn tự tin như lúc ban đầu.

Rốt cuộc, cho dù cường giả của Linh môn chạy tới cũng phải chờ mấy ngày sau, trong vòng mấy ngày đó, bọn họ nhất định cũng đã bị con chuột nhỏ đáng giận kia giết chết.

“Chúng ta sợ hãi Linh môn hay không, lát nữa ngươi sẽ biết.”

Dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ nở một nụ cười tà ác: “Mọi người trong quân đoàn Cương Thiết và Liệt Diễm nghe lệnh.”

Lúc nói lời này, giọng nói của nàng trở nên cực kì vang dội, vang vọng trong hoàng cung, hồi âm từng trận.

Nháy mắt, tất cả mọi người trong quân đoàn Cương Thiết và Liệt Diễm đứng thẳng thân mình, tựa như tướng sĩ đang nghe mệnh lệnh.

“Các ngươi áp tải tất cả những người này về phủ tướng quân! Nếu có người phản kháng, giết chết bất luận tội!”

Bốn chữ giết chết bất luận tội này vừa rơi xuống, đám người Cao Đồ đều cảm thấy thân mình phát lạnh, toàn bộ thân thể đều bị một khí thế sắc bén vây quanh, làm hắn không dám thở mạnh.

Nhưng mắt thấy đám người quân đoàn Cương Thiết và Liệt Diễm ngăn chặn bọn họ, Cao Lăng giãy giụa la lên: “Vân Lạc Phong, ngươi thật sự không nhớ tình cũ như vậy? Ta biết là ta có mắt không tròng, không nên lựa chọn Mộ Vô Song mà không lựa chọn ngươi, ta cũng biết ngươi là vì lựa chọn của ta mà trả thù ta, chỉ cần ngươi thả ta, ta nguyện ý mọi thứ đều nghe ngươi.”

Nhìn sợ hãi trong mắt Cao Lăng, trong lòng Vân Lạc Phong xẹt qua một tia cười nhạo.

Thật không biết chủ thân thể này trước kia rốt cuộc nhìn trúng Cao Lăng ở điểm nào, vì một người nam nhân như vậy ngay cả mạng cũng vứt bỏ!

Người tham sống sợ chết, yếu đuối vô dụng như vậy căn bản không thể xem là nam nhân!

“Áp tải về đi.”

Giọng nói của thiếu nữ không có một tia tình cảm, cũng làm lòng Cao Lăng chợt chìm vào đáy vực, thân mình cứng đờ tùy ý để người của quân đoàn Cương Thiết và Liệt Diễm kéo bọn họ đi……

“Vân Tiêu, sau khi trở về, ta chờ ngươi cho ta một lời giải thích.”

Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, mắt đen cười như không cười nhìn về phía Vân Tiêu: “Ta muốn biết thân phận Quỷ Đế này là chuyện như thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.