Trong căn phòng thanh nhã, rèm cửa sổ chậm rãi lay động, Vân Lạc Phong nhận lấy một khối ngọc bài màu nâu sẫm từ Trà Sữa cầm trong tay, khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong nhỏ, chuyển mắt nhìn nam nhân lãnh khốc bên cạnh.
"Vân Tiêu, ngươi xem xem, ngọc bài này là thật hay giả."
Vân Tiêu tiếp nhận ngọc bài từ tay Vân Lạc Phong, cẩn thận nghiền ngẫm một chút, lại đưa lại vào trong tay thiếu nữ.
"Là thật."
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày: "Nếu là như thế, vậy Tiêu Thần không tùy tiện dùng một khối ngọc bài lừa gạt Lâm Duyệt, nhưng mà, hành động của bọn họ lại tiện nghi cho chúng ta rồi, Vân Tiêu, nếu ngọc bài đã có trong tay, vậy ngươi phải giữ cho tốt."
Mắt nhìn ngọc bài Vân Lạc Phong đưa tới trước mặt, Vân Tiêu cũng không cầm lấy, hắn hơi nâng mắt lên, ánh mắt ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ thật sâu.
"Ngọc bài này... Tặng cho nàng."
Vân Lạc Phong sửng sốt một chút, đáy mắt xẹt qua một tia khó hiểu: "Linh hồn ngọc bài đại biểu cho tính mạng của ngươi, ngươi tặng cho ta như vậy sợ là có chút không ổn."
Nghe vậy, ánh mắt Vân Tiêu càng thêm nghiêm túc: "Ngọc bài này... Cùng với mệnh của ta đều giao cho nàng!"
Ngọc bài này... Cùng với mệnh của ta đều giao cho nàng!
Giọng nói nam nhân mang theo sự chân thành tha thiết, làm ngón tay Vân Lạc Phong bỗng dưng run rẩy một cái, nàng nhìn khuôn mặt nam nhân tuấn mỹ lãnh khốc này, cuối cùng vẫn thu lấy ngọc bài.
"Được, vậy ta giúp ngươi bảo quản ngọc bài này, chỉ cần ta còn sống thì không cho phép nó bị bất cứ tổn hại nào."
Nhìn Vân Lạc Phong thu hồi ngọc bài, khóe môi Vân Tiêu dùng tộc độ thong thả khẽ cong lên, gợi lên một nụ cười mà không ngươi nào cảm giác được.
"Nếu như sau này ta không ở bên cạnh nàng, nó sẽ thay thế ta, làm bạn bên cạnh nàng."
Dứt lời, Vân Tiêu chậm rãi đi lên, hai cánh tay có lực ôm thật chặt thiếu nữ tuyệt mỹ trước mặt, giờ khắc này, thậm chí hắn có thể cảm giác được một mùi thơm nhàn nhạt từ trên người thiếu nữ.
Mùi thơm nhạt này, làm cho hắn có cảm giác rất thỏa mãn, cả đời này, chỉ cần có nàng, hắn không còn tiếc nuối cái gì nữa.
"Vân Tiêu, ngươi định lúc nào thì động thủ với Tiêu gia?" Dường như Vân Lạc Phong nhớ ra cái gì đó, hỏi.
Vân Tiêu giật mình, mày nhíu thật chặt: "Vào này Tiêu Ngọc Thanh mở ra bí cảnh! Bởi vì ta có chút hứng thú với bí cảnh này..."
"Được."
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Chờ đến ngày đó, ta sẽ khiến cho người Tiêu gia phải hối hận với hành vi mà trước đây đã làm với ngươi!"
Để cho cả một đời của bọn họ phải sống trong vô tận hối hận, không cách nào thoát ra!
Đây cũng là trừng trị của nàng dành cho Tiêu gia!
...
Tiêu gia mở ra bí cảnh, chính là chuyện trọng đại nhất trong một trăm năm qua.
Gần đây, vào một ngày này, tâm đại gia tốc tề tựu ở Tứ Phương thành Tiêu gia.
Nhưng mà, giống như Tiêu Lâm và gia chủ Lăng gia Lăng Phong đã ước định tốt, đều không để ý đến Ngụy Liên Thành, phảng phất như không có chú ý tới sự hiện hữu của hắn.
Ngụy Liên Thành cũng không thèm để ý, hắn vẫn trước sau như một cười híp mắt nhìn tiểu nha đầu ngây ngô đứng bên cạnh Vân Lạc Phong, sau khi thấy nàng bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.
Đã mấy ngày!
Hắn đưa tin đến núi Linh Thần cũng đã được mấy ngày rồi, nếu vị kia biết chuyện nữ nhi mình ở đây bị khi dễ, đoán chừng rất nhanh sẽ chạy đến Tứ Phương thành...
Đối với người ái nữ như mạng như vị kia mà nói, nữ nhi có rớt một cọng tóc gáy cũng phải đau lòng đến nửa ngày trời, huống chi là bị người sỉ nhục như thế?
"Khụ khụ!" Thấy mọi người đều đã đến, Tiêu Lâm ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái rồi nói: "Nói vậy các vị cũng biết chuyện mà hôm nay Tiêu gia chúng ta sắp sửa tiến hành! Mà trước khi làm việc này, ta có một việc muốn thông báo cho các vị."