Trong phòng khách, lão gia tử vuốt chòm râu bạc trắng, trên mặt thổi đầy gió xuân, đắc ý vô cùng.
"Vẫn còn một việc cần người đi làm giúp con." Vân Lạc Phong nở một nụ cười tà khí: "Nếu trăm vạn binh quyền của người đã trả lại cho cẩu hoàng đế, bây giờ là lúc Vân gia chúng ta tự xây dựng một thế lực thuộc về chính mình."
"Tiểu Phong, chuyện này con cần hiểu rõ, muốn xây dựng thế lực thì phải chiêu mộ người, mà chuyện này động tĩnh quá lớn, có thể sẽ làm cho hoàng đế kiêng kị, lúc đó nếu như bị hoàng đế chèn ép, lấy thực lực hiện tại của Vân gia sợ rằng khó mà thành công."
"Gia gia, việc này con đã suy xét rồi." Trong mắt Vân Lạc Phong lóe lên một tia sáng, ý cười bên môi lại càng sâu: "Trước đây không lâu, con cho người đánh Mộ Thân trên phố, làm cho cái danh ăn chơi trác táng này truyền khắp phố lớn hẽm nhỏ, đã vậy, chi bằng con cứ hoàn toàn trở thành một kẻ ăn chơi trác tán! Người cứ nói với bên ngoài, con đây bướng bỉnh, ép buộc người phải tìm cho con một trăm tên hộ vệ và nha hoàn. Còn việc tìm người ở đâu thì người bảo cẩu hoàng đế kia tìm giúp!"
Vân Lạc hơi sửng sốt, có chút chần chờ nói: "Phong nhi, như vậy có được không? Con muốn chiêu mộ người là vì muốn thành lập một quân đoàn thuộc về chính Vân gia chúng ta. Nếu để hoàng đế hỗ trợ, với sự cảnh giác của hắn, nhất định sẽ tìm toàn những người thiên phú ngu dốt."
"Con không quan tâm những người đó có tư chất như thế nào, chỉ cần thân thể không có khuyết tật, tuổi dưới mười tám là được."
Thiên phú ngu dốt không sao, nàng đã có loại thần khí chuyên dùng để gian lận như y học thần điển rồi! Cho dù là người ngu dốt hơn nữa nàng vẫn có cách cải thiện thiên phú của họ!
"Phong nhi, còn chuyện này con có từng nghĩ đến hay không? Con để hoàng đế tìm người cho con, lỡ như hắn cài nội gián vào, vậy những gì con làm đều bị hắn biết hết!"
Đối mặt với câu hỏi của Vân Lạc, Vân Lạc Phong chỉ nở nụ cười, gương mặt hoàn toàn là thần sắc tự tin.
"Chỉ cần hắn dám cài người, con dám nhận!"
Chỉ cần hắn dám cài người, con dám nhận!
Phải có bao nhiêu tự tin mới khiến nàng nói được ra lời nói cuồng vọng đến như vậy?
Vân Lạc thầm than một tiếng, cho đến giờ phút này, ông mới bỗng nhận ra, bản thân đối với cháu gái lại không có chút hiểu biết nào cả.
"Tiểu Phong, chút nữa ta sẽ tiến cung, nhờ người của hoàng cung giúp con."
"Được!" Vân Lạc Phong chớp chớp mắt: "Gia gia, lát nữa lúc người đi gặp hoàng đế đừng gài hắn một chút. Thế nhân đều đã nói gia sản của Vân gia bị con phá sạch rồi, vậy người hãy chứng thực lời đồn này luôn đi."
Lão nhân gia thật sự nói không nên lời, có lẽ đây mới là nguyên nhân chính khiến Vân Lạc Phong muốn để cho hoàng đế tìm người giúp mình.
Việc này không nên chậm trễ, Vân Lạc cũng không trì hoãn thêm thời gian, sau khi thay triều phục thì lập tức cho người khởi kiệu, xuất phát đến hoàng cung.
Lúc bước vào thư phòng, Vân Lạc phát hiện trong đại điện ngoại trừ hoàng đế Cao Đồ ra, thì thái tử cũng đang ở đây. Trên mặt ông thoáng có chút chần chừ, nhưng rất nhanh liền biến mất. So với vẻ mặt tỏa sáng ngời ngời ở phủ tướng quân thì nét mặt của ông giờ đây tiều tụy hơn vài phần.
"Lão tướng quân, ngươi đến gặp trẫm là vì chuyện gì?"
Cao Đồ nhìn thần thái của Vân Lạc, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là phế vật Vân Lạc Phong kia lại gây rắc rối.
"Bệ hạ."
Vân Lạc bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, thân hình già nua có vẻ gầy yếu đơn bạc: "Cháu gái kia của thần cho rằng hạ nhân trong phủ tướng quân quá ít, không xứng với thân phận đại tiểu thư của nó. Vì vậy bắt lão thần ra mặt tuyển thêm cho nó một trăm hộ vệ và nha hoàn. Nhưng lão thần tuổi tác đã cao, sao còn chịu được những chuyện vất vả như vậy? Vì vậy mới tiến cung thỉnh bệ hạ giúp đỡ."