Mộ Hành Cừu tức giận nên đã đánh hắn một trận. Thiếu chút nữa đã đánh chết hắn.
Tin tức thứ hai là Mộ gia bị kẻ gian đột nhập. Thư phòng của Mộ gia và ngân khố đều bị một mồi lửa thiêu rụi. Mộ Hành Cừu còn bị gian tặc đánh một trận, nhắm chừng không mất ba tháng cũng không xuống giường được.
Lúc Cao Đồ nghe được tin này, long nhan giận dữ, ra lệnh phải bắt được gian tặc. Một trận ầm ĩ này làm lòng người ở hoàng thành bất an. Kẻ có tiền thì sợ bị gian tặc đến viếng. Không tiền không quyền thì sợ bị vu oan hãm hại là gian tặc.
Bất quá, những người đó hiển nhiên là suy nghĩ quá nhiều rồi. Có thể ra vào phủ thừa tướng như chỗ không người, còn làm ra động tĩnh lớn như vậy há có thể là gian tặc bình thường. Bọn họ làm sao có thể bắt được tên gian tặc này trong đám bình dân bá tánh chứ.
Mà khi tin tức này truyền tới tai Vân Lạc Phong, nàng chỉ nhướng mày hỏi: "Mộ Thân không khai ra ta?"
Nàng không ngờ tên tiểu tử Mộ Thân này lại tuân thủ lời hứa đến như vậy. Dù bản thân bị đánh đến sắp chết cũng thà nói dối chứ không đem nguyên nhân thật sự lấy cắp bốn ngàn năm trăm vạn lượng nói ra.
Bịa ra một tên buôn lậu dược liệu không có thực, Mộ phủ bản lĩnh bằng trời cũng làm sao mà điều tra được. Huống hồ Mộ Hành Cừu còn đang nằm trên giường, làm gì còn sức lực mà đi điều tra tên buôn lậu trong miệng Mộ Thân chứ.
"Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy rất khâm phục tên gian tặc đã đột nhập phủ thừa tướng." Khinh Yên sùng bái nói: "Ai bảo những người đó luôn khi dễ tiểu thư. Tên gian tặc kia đúng thật là đã giúp chúng ta trút giận mà."
"Ngươi không cần sùng bái tên gian tặc kia.." Vân Lạc Phong nhéo nhéo khuôn mặt Khinh Yên: "Ngươi sùng bái tiểu thư nhà ngươi là được rồi."
"Tiểu thư!!"
Khinh Yên dậm dậm chân hờn dỗi nói: "Nhưng mà bây giờ đúng là tiểu thư đã thay đổi rất nhiều. Nhưng tại sao bọn người ngoài kia vẫn nói tiểu thư là kẻ ăn chơi trác táng chứ? Rõ ràng tiểu thư không phải là loại người này."
"Miệng là mọc trên người bọn họ. Bọn họ muốn nói thế nào cứ mặc bọn họ." Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, từ trên ghế quý phi đứng lên: "Đi thôi, hôm qua gia gia đã mang một trăm người chiêu mộ được về, ta cũng phải xem thử mấy người được chọn này như thế nào."
Trong đại viện, một trăm người chia đều ra nam nữ đang đứng trên sân ngó đông ngó tây, khi họ nhìn thấy bóng dáng bạch y thiếu nữ từ xa đi tới thì mới dần dần yên tĩnh lại.
"Xem ra hiệu quả làm việc của đám người Hoàng tộc này không tồi. Thật sự vì ta mà phí công phí sức tìm đủ một trăm người tư chất thấp kém."
Vân Lạc Phong lười biếng ngáp một cái. Đôi mắt tà mị nhìn lướt qua đám người đứng trên sân.
Tư chất của đám người này đúng ra rất thấp. Có thể nói là thấp đến mức không thể thấp hơn. Dù là thân thể phế vật của Vân Lạc Phong trước đây cũng còn tốt hơn bọn họ nhiều. Nếu đổi thành một người khác, cho dù có huấn luyện bọn họ cả đời cũng không thể giúp bọn họ đột phá đến cảnh giới Trung Linh giả.
Cả đời này của bọn họ chỉ có thể ở tầng chót nhất lăn lộn mà sinh tồn.
"Phong nhi.." Vân Lạc cười khổ một tiếng: "Những người này đều do thái tử tự mình lựa chọn. Ta cũng làm theo ý của cháu. Tất cả đều dưới mười tám tuổi."
"Gia gia yên tâm đi! Đã chọn bọn họ thì đương nhiên cháu cũng có biện pháp của mình." Khóe môi Vân Lạc Phong gợi lên nụ cười tà khí: "Hiện tại cứ sắp xếp cho bọn họ ở lại thạch thất trước đã."
Vân Lạc hơi bất ngờ: "Cháu nói là chỗ mà nhị...."
Thúc của cháu ở?
Lời vừa đến bên miệng, Vân Lạc liền nuốt trở về, dùng ánh mắt dò hỏi Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong biết ông muốn nói gì, gật gật đầu: "Đúng vậy! Trước tiên cứ để bọn họ ở đó. Sau đó phải làm gì tự cháu có tính toán. Được rồi! Cháu mệt rồi! Cháu về hậu sơn nghỉ ngơi trước đây."
Dứt lời, nàng cũng không cho Vân Lạc có cơ hội hỏi thêm gì nữa. Cứ đi thẳng về phía sau núi.