Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 585: Quá khứ của Trầm Ngọc Khanh (6)



Edit: Sahara

"Vốn dĩ nàng ấy muốn để cho ta và cha mẹ ta chết cùng lúc đó. Đáng tiếc là lúc ấy ta lại có nhiệm vụ trên người phải rời khỏi Trầm gia. Mà nhiệm vụ lần đó lại vô cùng quan trọng, cho nên ta không có nói cho nàng ấy biết. Cũng nhờ vậy mà mới tránh thoát được một kiếp!"

Mùi vị bị phản bội, là khó chịu đến mức nào?

Đặc biệt là người đó còn là người mà mình hết lòng tin tưởng.

Trầm Ngọc Khanh nhớ lại những chuyện cũ năm đó, mi mắt bất giác rũ xuống, ngữ khí đạm bạc mà nói: "từ sau khi nàng ấy rời khỏi Trầm gia, thì không còn cách nào tiếp tục hạ độc ta nữa! Tuy nhiên, số lượng độc tố tích tụ trong người ta cũng đã khá nhiều. Cho nên, cho dù nàng ấy đã đi rồi thì sinh mệnh của ta cũng bị độc kia dần dần cắn nuốt!"

May mắn là Trầm Ngọc Khanh sớm phát hiện ra âm mưu của nữ tử kia, nếu không, e là hắn đã mất mạng từ mấy năm trước rồi!

Vân Lạc Phong thật ra cũng có chút đồng tình với Trầm Ngọc Khanh, ánh mắt lúc nhìn về phía hắn còn có một chút thương xót.

Trầm Ngọc Khanh đương nhiên cũng phát hiện ra ánh mắt này của Vân Lạc Phong, nhịn không được mà nở nụ cười: "tại sao cô lại nhìn ta như vậy? Chuyện này cũng đã qua nhiều năm rồi, ta cũng đã sớm quên đi người nữ tử ấy rồi! Huống hồ, một kẻ phản bội, đâu đáng để ta nhớ đến!"

So với nữ tử kia, hiện tại Trầm Ngọc Khanh hắn càng thưởng thức Vân Lạc Phong hơn.

Bởi vì, bất luận là Vân Lạc Phong muốn cái gì thì đều sẽ dùng chính thực lực của mình giành lấy, chứ không phải dùng âm mưu quỷ kế cướp đoạt của người khác.

Chỉ riêng điểm này thôi cũng đã đủ để người khác phải thưởng thức rồi.

"Độc của ngươi ta có chắc chắn có thể giúp ngươi giải hết tận gốc. Tuy nhiên, ta phải nói cho ngươi biết, loại độc này vô cùng vô cùng hiếm thấy. Không! Nên nói là nó vốn đã tuyệt tích từ ngàn năm trước rồi. Cho nên, lai lịch của nữ nhân kia tuyệt đối không hề đơn giản!"

Khó trách Thiên Nhai không thể giải được độc cho Trầm Ngọc Khanh. Nếu trong tay Vân Lạc Phong cô mà không có Y Học Thần Điển, e là cũng phải bó tay không có biện pháp.

Bởi vì, hiện tại trên phiếm đại lục này không hề có ghi chép gì về loài độc thảo* này thì tìm đâu ra phương pháp giải độc?

(*thảo= cỏ. Độc thảo: cỏ độc, những loại lá có độc thường được gọi chung là độc thảo.)

"Vậy độc này...." Trầm Ngọc Khanh hơi sửng sốt, nhíu mày lại.

"Độc này là dùng Phệ Hồn Thảo và Long Tâm luyện chế mà thành, vô sắc vô vị, rất khó phát hiện! Bất quá, ta có phương pháp giải loại độc này, ngươi không cần lo lắng. Ta nói cho ngươi biết chỉ là muốn nhắc nhở ngươi rằng lai lịch của nữ nhân kia tuyệt đối không hề đơn giản mà thôi!"

Nữ tử kia trăm phương ngàn kế muốn chiếm được Trầm gia, chẳng lẽ Trầm gia này có đồ vật gì đó hấp dẫn cô ta?

Dù không biết nguyên nhân thật sự là gì, nhưng có thể khẳng định rằng cô ta không phải chỉ đơn giản là muốn chiếm Trầm gia.

Trầm Ngọc Khanh bất đắc dĩ cười cười: "nắm đó, sau khi ta trục xuất nàng ấy đi rồi thì trong suốt mười năm qua chưa hề có một tin tức nào về nàng ấy cả. Cho nên ta cũng không biết mục đích thật sự của nàng ấy là gì?"

Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, mặc kệ nữ tử kia có mục đích gì thì cũng đều không liên quan gì đến cô.

"Bây giờ ta bắt đầu chữa trị cho ngươi! Trong quá trình chữa trị, không cho phép bất cứ kẻ nào quấy rầy!"

"Ta hiểu rồi!" Trầm Ngọc Khanh gật đầu, quay sang nói với ám vệ bên cạnh: "ngươi ra ngoài canh giữ, không được để cho bất cứ kẻ nào được phép tiến vào vườn đào nửa bước!"

"Dạ, gia chủ!"

Ám vệ chắp nắm tay, cúi người thi lễ rồi lui ra ngoài. Sau đó thì đứng yên bất động mà canh gác như một tòa Thái Sơn sừng sững, chặn lại rất nhiều đệ tử Trầm gia muốn tiến vào vườn đào.

Trầm gia sở dĩ hùng mạnh hơn các thế lực khác ở thành Hoàng Tuyền là vì trong Trầm gia tồn tại một quân đoàn y sư.

Mỗi một y sư trong quân đoàn y sư của Trầm gia mà đi ra ngoài thì đều có thể làm cho các đại thế lực khác phải tranh nhau mà giành lấy. Ấy vậy mà nhiều y sư như thế, đều bị Trầm gia thu nạp về dưới trướng.

Lúc này, trong đại viện của quân đoàn y sư Trầm gia, Trầm Điền đang ngồi trong thư phòng, trong tay ông ta đang cầm một quyển sách, chân mày nhíu chặt như muốn dính cả vào nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.