Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 602: Thiên Võ Các, diệt (6)



Edit: Sahara

Dường như lời khẩn cầu này của Thiên Ngọc thật sự có hiệu quả, ngọn lửa vốn đang bao trùm thêu đốt cả người hắn tự dưng dần dần rút đi, rồi tắt ngấm, sau đó hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện.

Chứng kiến một màn vừa rồi, mọi người ở đây đều âm thầm tự nhủ trong lòng rằng sẽ không dám coi thường thiên đạo nữa, bọn họ không muốn có kết cục giống như tên Đường Thiên Ngọc kia.

Thiên Ngọc ngã phịch xuống đất, thở hồng hộc: "Vân Lạc Phong, dù Thiên gia của ta thật sự đã làm sai, nhưng ngươi cũng không nên tiêu diệt toàn bộ Thiên gia như vậy. Hành vi này của ngươi có khác gì với đại ma đầu khát máu chứ?"

"Vân Lạc Phong ta chỉ giết người nên giết!" Vân Lạc Phong thoáng dừng lại, liếc nhìn Thiên Ngọc một cái: "người Thiên gia, đều đáng chết!"

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, mới vĩnh tuyệt được hậu họa về sau!

Chính vì vậy, Vân Lạc Phong cô mới phải quyết đoán tiêu diệt toàn bộ Thiên gia.

Thiên Ngọc còn muốn lý luận gì đó với Vân Lạc Phong, cũng muốn biện giải cho Thiên gia của hắn, nhưng đúng lúc này, một thân ảnh đột ngột lao đến, đẩy ngã hắn ra rồi ngồi đè lên người hắn.

Từng nắm đấm nhỏ nhắn đánh thật mạnh lên người của Thiên Ngọc không ngừng, tức khắc, lòng ngực của Thiên Ngọc bừng lên ngọn lửa giận, hắn vươn tay ra giữ chặt lấy một cánh tay của Đường Duyệt.

" muội điên rồi sao?"

"Ta không điên, ta chỉ muốn giết chết tên súc sinh nhà ngươi mà thôi!" Đường Duyệt nói mà giọng điệu cứ run run: "tại sao ngươi lại phải lừa gạt Thiên Võ Các chúng ta? Nếu không phải tại lời nói dối của ngươi, gia gia sẽ không bị phế mất đan điền, Thiên Võ Các của ta cũng không phải gặp biến cố lớn thế này! Tất cả đều là lỗi của ngươi! Là lỗi của ngươi!"

Chát!

Thiên Ngọc tát một cái tát lên mặt Đường Duyệt, hắn dùng lực mạnh đến mức khiến cho Đường Duyệt phải té ngã qua một bên trên đất.

Thần sắc của Thiên Ngọc lúc này vô cùng lạnh lùng, đanh giọng nói: "ngươi câm miệng cho ta! Cả một đám đều là lũ vô dụng, chỉ có một nữ nhân mà cũng không đối phó được! Sớm biết đám người Thiên Võ Các các ngươi vô dụng như vậy, ta đã không đặt chân tới thành Hoàng Tuyền này rồi!"

Đường Duyệt trợn trừng mắt không dám tin mà nhìn Thiên Ngọc: "ngươi... ngươi đánh ta?"

"Đúng! Là ta đánh ngươi! Thì sao hả? Ngươi có thể làm gì được ta? Ngươi cho rằng ngươi còn là đại tiểu thư cao cao tại thượng của Thiên Võ Các hay sao? Mấy ngày nay ta thật sự đã nhịn ngươi đủ rồi! Nếu không phải ngươi may mắn có được một gia gia cường đại, ngươi nghĩ còn có người nào có thể chịu được tính tình của ngươi hả?"

Đường Duyệt gắt gao cắn chặt môi mình, hiển nhiên là không thể tin được người mà mình đã từng thật tâm đối đãi như huynh trưởng ruột thịt giờ phút này lại xa lạ đến như vậy.

Đặc biệt là hắn ta lại còn nói dối với Thiên Võ Các nhiều chuyện đến như vậy!

Mắt thấy Thiên Ngọc cùng Đường Duyệt nổi lên tranh cãi, ý cười trong mắt Vân Lạc Phong lại càng sâu: "tuy rằng ta rất hứng thú xem mấy cảnh chó cắn chó như thế này, nhưng thời gian lại không cho phép, hiện tại thì trời cũng không còn sớm nữa rồi, Mộ Dung Bắc, Đường Nhiên ta đã phế rồi, những người còn lại trong Thiên Võ Các giao lại cho ngươi giải quyết. Nhớ kỹ, một người cũng không được lưu lại!"

"Dạ, bang chủ!"

Mộ Dung Bắc cung kính chấp nắm tay, đáy mắt lóe lên từng tia sáng lạnh.

Có trời mới biết, Mộ Dung Bắc hắn đã đợi ngày này biết bao nhiêu lâu rồi, cuối cùng thì hôm nay cũng đã có thể trút ra một ngụm oán khí này rồi!

Kêu hắn làm sao mà không kích động đây?

"Tiểu Bạch, chúng ta về nhà trước!"

Vân Lạc Phong xoay người, nhắm thẳng hướng rời khỏi quảng trường mà đi.

Trông thấy Vân Lạc Phong nghênh bước mà đến, đám người bàng quan vây xem đều tự động đứng dạt qua hai bên, chừa cho Vân Lạc Phong một con đường đi.

"Sư phụ, trên đời này thật sự có thiên đạo sao?"

Lâm Nhược Bạch ôm một bụng thắc mắc từ nãy đến giờ, rốt cuộc cũng có cơ hội để hỏi ra nghi vấn của mình, cô bé chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Vân Lạc Phong mà hỏi.

Vân Lạc Phong chợt mỉm cười đầy tà khí: "đương nhiên là giả!"

"Giả? Sao có thể như thế?"

Lâm Nhược Bạch kinh ngạc hô to lên một tiếng.

Tuy nói rằng cô bé nhận ra được ngọn lửa màu xanh biếc lúc sau chính là Linh Hồn Chi Hỏa của sư phụ, nhưng mà chuyện sấm sét thì nên giải thích thế nào đây?

"Tiểu Bạch, sư phụ lại dạy con một đạo lý, vĩnh viễn cũng đừng bao giờ tin tưởng hoàn toàn vào những gì mà mắt mình nhìn thấy!" Vân Lạc Phong dừng bước lại, quay sang nhìn thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lâm Nhược Bạch, ngữ khí vô cùng nghiêm túc mà dạy dỗ cô bé: "vừa rồi, sư phụ con chẳng qua là sử dụng một số thủ đoạn đặc thù để tạo ra một màn ảo cảnh như lúc nãy mà thôi. Dù lúc đó Thiên Ngọc không tránh, để tia sét kia đánh trúng vào người hắn thì hắn cũng sẽ không có cảm giác gì cả! Nhưng mà, lấy cái tính cách nhát gan như tên Thiên Ngọc kia mà nói, hắn ta nhất định sẽ né tránh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.