Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 618: Tâm tư Lâm Nhã Đình (3)



Edit: Sahara

Thiệp mời?

Vân Lạc Phong giật mình, xoay người lại nhìn Lâm Nhược Bạch đang đứng ở một bên: "tham gia Đại Hội Y Sư cần phải có thiệp mời sao?"

Tại sao Thiên Nhai lại không có nói với cô chuyện này?

Thực tế thì Thiên Nhai cũng không ngờ được rằng Đại Hội Y Sư lần này lại tổ chức sớm như vậy. Ông vốn định là đợi Vân Lạc Phong trở về rồi mới nói với cô. Chính vì vậy mà trước khi Vân Lạc Phong đi, Thiên Nhai không có nhắc gì đến chuyện thiệp mời.

Lâm Nhược Bạch liên tục lắc lắc đầu: "con không biết gì cả đâu!"

Nghe vậy, Vân Lạc Phong nhíu mày, sớm biết như vậy, cô đã trở về Y Các một chuyến, cùng với người của Y Các đến Y Sư Hiệp Hội một lượt.

"Nếu không có thiệp mời, thì mau lập tức rời khỏi nơi này!"

Sắc mặt của tên thị vệ canh giữ đại môn Y Sư Hiệp Hội lạnh xuống, lạnh giọng nói.

Đối với những loại người muốn trà trộn vào Y Sư Hiệp Hội thế này hắn gặp đã nhiều. Cho nên, không có thiệp mời thì tuyệt đối không cho vào trong.

"Vân Lạc Phong?"

Chợt, một giọng nói mang theo sự nghi vấn đột ngột truyền đến, thành công hấp dẫn được chú ý của Vân Lạc Phong.

Đó là một nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt, bên ngoài ưu nhã cao quý, trên mặt cô ta nở một nụ cười tươi tắn, đôi mắt sáng ngời trông thật động lòng người.

"Ngươi biết ta sao?" Vân Lạc Phong hơi nhíu mày, nhìn nữ tử vừa mới xuất hiện.

Tên thị vệ gác cổng kia không ngờ Vân Lạc Phong lại quen biết với Lâm Nhã Đình, liền vô cùng kinh ngạc, liền chạy đến trước mặt Lâm Nhã Đình chắp nắm tay nói: "Nhã Đình sư tỷ, đệ không biết vị cô nương này lại quen biết với Nhã Đình sư tỷ, cho nên mới....."

"Được rồi, lần này ta không so đo với đệ!" Lâm Nhã Đình phất phất tay: "nhưng đệ phải nhớ kỹ, người đến Y Sư Hiệp Hội đều là khách, không thể đối xử với khách nhân như vậy!"

Nói xong lời này, Lâm Nhã Đình liền di chuyển tầm mắt về phía Vân Lạc Phong mỉm cười nói: "ta chỉ vừa mới nói với sư phụ đưa thiệp mời đến cho cô, thật không ngờ cô lại xuất hiện ở chỗ này rồi. Đúng rồi, ta còn chưa tự mình giới thiệu. Ta tên là Lâm Nhã Đình, thành chủ Y Thành Lâm Qua chính là phụ thân của ta. Sở dĩ ta nhận ra được cô là bởi vì ta từng nhìn thấy bức họa của cô."

Lâm Nhã Đình đúng là từng nhìn thấy bức họa của Vân Lạc Phong. Mà không chỉ riêng Vân Lạc Phong, còn có cả Vân Thanh Nhã và Vân Lạc, trong Y Thành đều có bức họa của mỗi một người Vân gia.

Vì sao lại có? Câu trả lời rất đơn giản! Vì người huynh trưởng không ra gì của Lâm Nhã Đình cô đối với Vân gia hận đến tận xương tủy, cho nên đã cho người họa lại diện mạo của mỗi một người trong Vân gia, hằng ngày, sẽ nhổ nước bọt lên đó để trút giận, có khi còn tiểu tiện lên đó.

Cho nên, Lâm Nhã Đình cô có thể không nhận ra được người nữ tử trước mặt đây là Vân Lạc Phong hay sao?

"Người của Y Thành?"

Đôi mắt Vân Lạc Phong chợt tối lại, lạnh giọng hỏi.

"Phụ thân ta và Vân gia của các người có chút hiểu lầm. Nhưng đây cũng không phải là chuyện gì lớn, ta xin thay mặt phụ thân của ta nói lời xin lỗi với cô!" Lâm Nhã Đình khẽ cười, nói.

Nhìn nữ tử ưu nhã trước mặt, khóe môi Vân Lạc Phong chợt kéo ra một độ cong thật lớn: "hiểu lầm? Nếu ta đem hai chân của ngươi đánh gẫy, phế bỏ thực lực, sau đó ép ngươi phải sống trong bóng tối suốt mười năm ròng. Mười năm sau, ta lại nói với ngươi đây chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi. Vậy ngươi cảm thấy đây có thật sự chỉ là hiểu lầm thôi không?"

Nếu đổi lại thành người khác, bị Vân Lạc Phong nói những lời không khách khí như vậy, nhất định sẽ thẹn quá hóa giận.

Thế nhưng, Lâm Nhã Đình lại vẫn có thể mỉm cười ưu nhã: "cho nên ta mới nói là, ta thay phụ thân ta xin lỗi cô!"

"Cũng được!"

Vân Lạc Phong nở nụ cười: "ta đây sẽ làm cho ngươi trải qua cảnh ngộ của nhị thúc ta trước, sau đó bảo đồ đệ của ta tới để xin lỗi ngươi. Ngươi cảm thấy có được không?"

Mười năm sống không thấy ánh mặt trời!

Mười năm sống không bằng chết!

Há chỉ một câu nói xin lỗi thì có thể bù đắp lại tất cả?

Những gì mà nhị thúc phải chịu đựng, Vân Lạc Phong cô nhất định bắt Y Thành trả lại tất cả cho nhị thúc! Tuyệt đối sẽ không để bọn họ được sống ung dung tự tại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.