Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 722: Cảnh giới vô sỉ (1)



Edit: Sahara

Sắc mặt Lâm Nguyên hơi đen xuống một chút: "lời này ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ Lâm Nguyên ta là một kẻ chuyên lật lọng hay sao? Đừng tưởng rằng tất cả mọi người trên đời này đều giống như ngươi!"

Dưới lời lẽ chính đáng vang dội của Lâm Nguyên, mọi người đều vô cùng phẫn nộ nhìn về phía Vân Lạc Phong.

Nếu người không biết nhìn thấy một màn này, khẳng định sẽ cho rằng Vân Lạc Phong đã làm ra những chuyện không đáng được tha thứ đối với bọn họ.

"Phụ thân!" Lâm Nhược Hân nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn nữ tử đang lười biếng dựa lưng vào tường, không nóng không lạnh mà nói: "con thấy vị cô nương này cũng không phải là cố ý nói ra những lời nói như thế, hay là cứ bỏ qua đi!"

Sắc mặt Lâm Nguyên dần hòa hoãn lại đôi chút, ông ta chắp tay ra sau lưng, chính khí lẫm liệt mà nói: "tục ngữ nói kẻ không biết thì không có tội. Ta có thể nể tình ngươi không biết cách làm người của ta mà tha thứ cho ngươi lần này! Lần sau, ngươi nên đi hỏi thăm nhân cách làm người của ta trước rồi hãy nói!"

Khuôn mặt Long Phi đã sớm đen còn hơn đít nồi rồi, hắn vừa định mở miệng, thì đã thấy Lâm Nguyên xoay người, nhắm thẳng hướng đến Vô Hồi Chi Sâm mà đi.

Người làm đương sự như Vân Lạc Phong, thần sắc lại trước sau vẫn bình tĩnh như một, khóe môi khẽ cong lên một độ cong tà khí, thân mình lười biếng dựa lưng vào tường thành, đôi con ngươi ẩn hiện tia sáng mà người ta không cách nào nhìn thấu được.

"Ta từng gặp qua nhiều kẻ vô sỉ, nhưng lại chưa từng thấy qua kẻ vô sỉ đến trình độ như thế này!" ánh mắt Long Phi lạnh lùng mang theo cả lệ khí, thần sắc vô cảm mà nói: "đợi khi vào trong Vô Hồi Chi Sâm rồi, ta sẽ để cho bọn chúng nếm đủ khổ sở!"

Sắc mặt Tô Tranh cũng không mấy đẹp, lạnh lùng nhìn theo đám người đang đi về phía Vô Hồi Chi Sâm, đáy mắt chợt lóe lên một tia sáng lạnh.

Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Tô Tranh, cong môi nói: "ngươi tốt xấu gì cũng là thú vương trong Vô Hồi Chi Sâm, tại sao không dùng bản lĩnh của mình mà tiêu diệt đám người này, lại để mặc cho bọn họ tiến vào Vô Hồi Chi Sâm như thế?"

Khuôn mặt Tô Tranh đầy vẻ bất đắc dĩ: "nếu như ta có thể tiêu diệt bọn chúng thì ta đã sớm diệt chúng từ lâu rồi. Hiện tại, thú vương trong Vô Hồi Chi Sâm ngoại trừ ta ra thì toàn bộ đều đã bị phong ấn. Cho nên ta cũng chỉ có thể để mặc cái đám nhân loại đó tiến vào Vô Hồi Chi Sâm!"

Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, như cười như không mà nhìn về phía Tô Tranh.

"Lâm Nguyên vì muốn thống nhất Vô Hồi Chi Sâm, nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để loại bỏ phong ấn! Chỉ là đối với đám người này, ta không yên tâm, cho nên mới bảo tiểu Phi mời ngươi cùng đi theo bọn họ."

Nếu không phải tại nguyên do này, Tô Tranh hắn đã sớm đại khái sát giới rồi!

Vân Lạc Phong im lặng suốt nửa ngày, rồi mới hỏi tiếp: "Lâm Nguyên một khi giải trừ phong ấn như vậy không phải là đồng nghĩa với việc thả các thú vương ra sao? Chuyện này đối với ông ta mà nói cũng có nguy hiểm rất lớn!"

Trong cảm nhận của Vân Lạc Phong, loại người như Lâm Nguyên tuyệt đối sẽ không để cho bản thân mình phải rơi vào hiểm cảnh.

Tô Tranh lắc lắc đầu: "cho dù hắn có giải được phong ấn thì các thú vương cũng không có khả năng chiến đấu! Hiện tại, trong Vô Hồi Chi Sâm, ngoại trừ ta ra thì không còn một thú vương nào có thể chiến đấu được cả!"

"Sư thúc!" Long Phi vốn ở một bên bỗng nhiên kêu lên đầy nôn nóng: "những người kia đã đi xa lắm rồi, chúng ta còn không đuổi theo thì sẽ không kịp mất!"

Tô Tranh hồi thần lại, gật đầu nói: "đi!"

Sau khi nói xong lời này, thân mình của Tô Tranh chợt lóe một cái liền biến mất trước mặt đám người Vân Lạc Phong.

Long Phi không nói gì thêm, chỉ lo vội vàng đuổi theo.

"Vân Tiêu, chúng ta đi thôi!" Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo một cái, hơi hơi híp lại đôi mắt đang hiện lên tia sáng nguy hiểm: "ta không cho phép bất cứ kẻ nào dám động đến nữ nhân của Thiên Nhai!"

Vân Tiêu hơi dừng lại, ánh mắt kiên định mà nhìn Vân Lạc Phong: "người mà nàng muốn bảo vệ, ta sẽ giúp nàng bảo vệ!"

Còn có một câu phía sau: người mà nàng muốn diệt trừ, ta sẽ vì nàng mà diệt trừ!

Câu này Vân Tiêu không có nói.

Đơn giản là bởi vì bản thân Vân Lạc Phong cũng hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.