Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 765: Ta đảm đương vai ác (2)



Edit: Sahara

Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười, quay đầu nhìn sang Vân Tiêu, hỏi: "Vân Tiêu, ta còn chưa kịp hỏi chàng, sao lúc đó chàng lại biết người nọ không phải là ta?"

"Cảm giác!"

Giọng nói Vân Tiêu trầm thấp mà khàn khàn: "cảm giác mà hắn mang lại, không giống với nàng..."

"Vậy lúc mà Lâm Nhược Hân giăng bẫy hãm hại ta, nói là ta muốn cưỡng gian tên nam nhân kia, tại sao chàng lại lựa chọn tin tưởng ta?"

"Bởi vì.... " Vân Tiêu ngẩng đầu lên, nghiêm túc mà nhìn vào mắt Vân Lạc Phong: "ta biết là nàng sẽ không!"

Mặc kệ thiên hạ có bao nhiêu người hiểu lầm nàng, chỉ cần một mình hắn biết nàng không làm là đủ rồi!

Thân mình Kiếp Phù Dung khẽ run lên, bất giác rơi vào trầm tư.

Tín nhiệm?

Thì ra, yếu một người, là phải cho người đó tín nhiệm lớn nhất!

Nguyên nhân cũng bởi vì mình không đủ tín nhiệm, mới bị sự việc năm đó che mắt, dẫn đến việc cùng với người kia bỏ lỡ nhiều thời gian đến như vậy.

Dù sau này mình cũng đã từng suy nghĩ cẩn thận lại mọi chuyện, chỉ tiếc, lúc ấy muốn quay đầu lại thì đã muộn!

"Đa tạ!"

Kiếp Phù Dung khẽ hé môi, ánh mắt ngập tràn sự cảm kích không thôi.

Thông minh như bà, sao lại không biết những lời vừa rồi là do Vân Lạc Phong cố ý nói cho mình nghe?

Vân Lạc Phong cười cười, cô xác thật là cố ý!

Mục đích chính là muốn cho Kiếp Phù Dung hiểu rõ, yêu một người là phải tin tưởng người đó.

Chuyện cô có thể làm cho Thiên Nhai, cũng chỉ có bấy nhiêu!

"Đi thôi!" Vân Lạc Phong khẽ nhún vai: "đợi tên phản đồ kia chết, phong ấn của tất cả thú vương khác cũng tự động được giải trừ, nơi này đã không còn cần đến ta nữa rồi!"

Kiếp Phù Dung mỉm cười dịu dàng hòa ái: "về sau, nếu ngươi gặp phải nguy hiểm gì, cứ quay lại Vô Hồi Chi Sâm, tất cả linh thú trong Vô Hồi Chi Sâm dù có phải liều chết cũng sẽ bảo vệ ngươi được an toàn!"

Vân Lạc Phong không có trả lời lại Kiếp Phù Dung, chỉ nhắm thẳng hướng rời khỏi thông đạo mà đi.

Vân Tiêu vẫn theo sát bên cạnh Vân Lạc Phong như cũ, một thân hắc bào không gió nhẹ bay.

Nhìn thân ảnh hai người sánh vai bên nhau, trong mắt Kiếp Phù Dung chợt đong đầy ý cười, rất nhanh cũng theo sát phía sau hai người kia.

Thông đạo rất dài, càng đi về trước thì độ dốc càng lớn, cũng may là thân thủ ba người đều không kém, chút dốc này còn chưa tính là gì đối với thực lực của bọn họ.

Vân Lạc Phong cũng không biết mình đã đi hết bao lâu rồi, vừa mới cảm thấy hai chân có chút mỏi thì liền nhìn thấy ánh sáng lóe lên ở phía trước, tức thì hai chân không khỏi bước nhanh hơn.

Ánh mặt trời khuynh sái mà xuống, dừng ở trước cửa động, Vân Lạc Phong vừa bước ra khỏi cửa động thì liền cảm nhận được ngay một luồng khí ấm áp, khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành khẽ nở một nụ cười sáng ngời.

"Cuối cùng cũng ra ngoài!" Vân Lạc Phong quay đầu lại nhìn Kiếp Phù Dung đang theo sát phía sau,nói: "ta và Vân Tiêu phải rời khỏi Vô Hồi Chi Sâm, sau khi ngươi trở về, làm phiền giúp ta cáo biệt cùng Long Phi."

"Được!" Kiếp Phù Dung cũng cười cười nhìn Vân Lạc Phong: "đứa đồ nhi ngốc nghếch kia của ta có thể gặp được ngươi cũng xem như là phúc khí của nó!"

Vân Lạc Phong nhìn Kiếp Phù Dung lần cuối, rồi quay sang Vân Tiêu, lúc này đây, nụ cười trên mặt của cô càng tà mị động lòng người.

"Vân Tiêu, chúng ta đi thôi!"

Kiếp Phù Dung ngẩng đầu, nhìn theo hai đạo thân ảnh ở phía trước càng ngày càng đi xa, tiếp theo, bà liền quay người, nhanh chóng quay trở lại nơi sâu nhất trong Vô Hồi Chi Sâm.

______

Nơi sâu nhất trong Vô Hồi Chi Sâm.

Thời khắc này, cả một mảnh rừng rộng lớn bây giờ lại trụi lủi, tất cả đều bị lửa đốt cháy sạch sẽ. Trên mặt đất đen thui chỉ còn lại lát đát vài góc cây cháy dỡ, hoặc đã bị cháy hết chỉ còn một phần nhỏ nhô lên khỏi mặt đất mà thôi.

Mà ở một mảnh đất trống trải trong khu vực đó, một đám người đang ra sức đào bới, dù mồ hôi tuôn ra đầm đìa như suối cũng không hề ngừng lại.

Diệp Cảnh Thần đứng bên cạnh nữ tử hồng y, gắt gao ôm chặt lấy nữ tử mình yêu, liên tục cất tiếng trấn an: "Quân nhi, không sao đâu, bọn nó nhất định sẽ bình an vô sự!"

Nữ tử hồng y siết chặt nắm đấm, không có vì lời trấn an của Diệp Cảnh Thần mà giảm đi lo lắng trong lòng, bà hít một hơi thật sâu, nói: "Diệp ca, đưa cuốc cho ta, ta cũng muốn đào!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.