Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 777: Chúng ta nên nói đạo lý (1)



Edit: Sahara

Hai con ngươi của tiểu cô nương kia như là hai đóm lửa đang cháy, nhưng khi nhìn lại một lần nữa, thì lại không thấy đóm lửa nào hết, mọi thứ đều bình thường như là chưa từng xảy ra gì cả.

Không thể không nói, tiểu cô nương này cho người ta một cảm giác, ưhm... Rất là kinh diễm. Ngay cả Vân Lạc Phong cũng không khỏi nhìn tiểu cô nương kia thêm vài lần.

Rầm!

Vân Tiêu dùng lực, đem Mộc Thanh Nhiễm hung hăng ném ra ngoài, một cái ném này, suýt nữa là lấy hết nửa cái mạng của hắn ta.

"Khụ khụ!" Mộc Thanh Nhiễm ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Hăn đưa tay lên lau đi tia máu còn vươn lại trên khóe miệng, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Hi Mạch đang đi từng bước thong dong đến gấn hắn ta: "ngươi.... Ngươi là Diệp Hi Mạch của Diệp gia?"

Tại sao Diệp Hi Mạch lại xuất hiện ở chỗ này?

Hơn nữa, lời Diệp Hi Mạch mới nói vừa rồi là có ý gì? Hình như là hắn ta đối với việc mình mượn danh nghĩa Diệp Kỳ tác oai tác phúc có chút bất mãn thì phải?

"Mộc gia...." Diệp Hi Mạch khẽ nhướng mày kiếm nhìn Mộc Thanh Nhiễm, nói: "theo ta được biết, thiếu chủ của Mộc gia mắc bệnh này, cần phải ăn thịt một con Tầm Kim Thử có thực lực Tôn Linh Giả mới có thề cứu được cái mạng của hắn ta. Vì thế mà Mộc gia các ngươi mới muốn cướp hết dược liệu trong thiên hạ, mục đích chính là làm cho Tầm Kim Thử đột phá lên Tôn Linh Giả!"

Mộc Thanh Nhiễm vô cùng kinh ngạc, hắn ta không ngờ Diệp Hi Mạch lại có thể biết được chuyện này.

Đối với sự kinh ngạc trong mắt của Mộc Thanh Nhiễm, Diệp Hi Mạch chẳng chút nào để tâm, vẫn tiếp tục nói: "đáng tiếc, cho dù ngươi có cướp được hết dược liệu trong thiên hạ, cũng không thể làm cho một con Tầm Kim Thử đột phá lên Tôn Linh Giả được đâu! Nếu đã như vậy, ngươi hà tất phải vì chuyện này mà làm khó những người khác làm gì kia chứ?"

Sắc mặt Mộc Thanh Nhiễm thoáng trầm xuống: "cho dù chỉ có một tia hy vọng cuối cùng, ta cũng nhất định phải thử!"

Tầm Kim Thử?

Thời điểm mà Vân Lạc Phong nghe thấy ba chữ này,thì đồng thời tộc chuột đang sống trong không gian thần điển cũng nghe được rất rõ ràng.

Chuột hậu ở trong không gian thần điển cất tiếng nói đầy nôn nóng: " chủ nhân, ta biết yêu cầu của ta có lẽ có chút quá đáng, nhưng tất cả Tầm Kim Thử trong thiên hạ đều là thần dân các ta! Những năm gần đây, số Tầm Kim Thử sống trong hang ngầm dưới lòng đất đi lạc nhiều vô số kể, ta có thể chắc chắn con Tầm Kim Thử kia nhất định chính là một trong số thần dân của ta, xin chủ nhân giúp ta, mau mau cứu nó đi!"

Những Tầm Kim Thử khác không thể mở miệng nói chuyện, nhưng cho dù như vậy, Vân Lạc Phong vẫn có thể thông qua linh hồn khế ước mà cảm nhận được sự khẩn cầu của bọn chúng.

Tộc chuột từ trước tới nay luôn là chủng tộc đoàn kết một lòng, hiện giờ biết được đồng loại của mình bị con người bắt được, còn muốn ăn thịt, bọn chúng làm sao có thể bỏ mặc cho được?

Nguyên nhân cũng chính vì tộc chuột đoàn kết một lòng, cho nên bao nhiêu năm qua chúng mới có thể sinh sống yên ổn trong Vô Hồi Chi Sâm.

"Được!"

Vân Lạc Phong không hề do dự một chút nào thì đã đồng ý với thỉnh cầu của chuột hậu và các Tầm Kim Thử còn lại.

Vân Lạc Phong trước giờ đối với thỉnh cầu của thủ hạ dưới trướng chưa từng tức giận, ngược lại còn rất vui.

Cho nên, cô chưa hề cự tuyệt lời câu xin của bọn họ.

____

"Tiểu Hi Mạch, ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy với cái đám người này làm gì?"

Hỏa Hỏa rất là không hài lòng trước thái độ của Diệp Hi Mạch đối với đám người Mộc gia kia, hai mày nhỏ nhắn cau chặt lại với nhau mà cũng không làm giảm đi một phần dễ thương nào trên mặt. Đôi mắt Hỏa Hỏa lúc này có chút âm trầm liếc nhìn Mộc Thanh Nhiễm.

"Đối với hạng người này, trực tiếp giết đi là được! Hà tất còn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?"

Tính tình của Hỏa Hỏa thường xuyên một lời không hợp là liền đại khai sát giới! Cô bé không quản đối phương phạm tội nặng hay nhẹ, dám trêu chọc vào cô bé thì đều đáng chết!

Tuy nhiên, Hỏa Hỏa lại quên mất một điều quan trọng nhất, chính là, Mộc Thanh Nhiễm người ta còn chưa nói với cô bé một chữ nào, lấy đâu ra trêu chọc? Hắn ta cùng lắm là trêu chọc vào Vân Lạc Phong mà thôi! Vân Lạc Phong đòi giết thì không nói, cô bé ở đó chen chân góp vui cái gì chứ?

Khóe miệng Diệp Hi Mạch run rẩy một chút, vỗ vỗ lên vai Hỏa Hỏa mà dạy bảo: "Hỏa Hỏa, ngươi đừng cứ động một chút là đòi chém đòi giết! Đổ máu là hành vi không tốt! Chúng ta phải biết nói đạo lý...."

Đúng vậy! Là phải biết nói đạo lý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.