Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 806: Quân Phượng Linh trở về (6)



Edit: Sahara

"Nghĩa mẫu, chuyện là như thế này!" Diệp Hi Mạch nhìn Diệp Kỳ một cái rồi nói: "Tiết Nhu Nhi coi trọng nam nhân của Phong cô nương, vì thế cố ý làm cho Diệp Kỳ nhắm vào Phong cô nương, hơn nữa, còn nói rằng Phong cô nương sai Hỏa Hỏa câu dẫn con, sau đó thì người và nghĩa phụ liền về tới...."

"Phong cô nương?"

Quân Phượng Linh còn chưa kịp hồi thần lại từ cơn ngây ngẩn vừa rồi, thì lại nghe tiếp lời Diệp Hi Mạch nói, trong mắt phượng lại lần nữa hiện lên sự kinh ngạc.

"Nghĩa mẫu, để con giới thiệu hai người với người!" Diệp Hi Mạch cười cười: "hai người này là bằng hữu mà con mới kết giao! Vị này tên là Phong Lạc Vân, còn đây là nam nhân của cô ấy, tên là Tiêu Vân!"

Tầm mắt của Quân Phượng Linh từ trên người Diệp Hi Mạch dần dần dời sang người của Vân Lạc Phong, nhẹ nhàng nhướng nhướng mày: "ngươi không phải nói ngươi tên là Lâm Nhược Bạch à?"

"Còn có ngươi..." Quân Phượng Linh lại chuyển hướng sang Vân Tiêu: "ngươi không phải tên là Vân Mạch sao?"

Vốn dĩ muốn hung hăng cáo trạng Diệp Kỳ, nhưng sau khi nghe thấy lời này của Quân Phượng Linh, Diệp Hi Mạch liền ngây dại, trên mặt hiện đầy vẻ kinh ngạc.

Nghĩa mẫu quen biết hai người bọn họ sao?

So sánh mà nói, kẻ làm đương sự bị người ta vạch trần lời nói dối như Vân Lạc Phong lại không chút nào xấu hổ, vẫn ra vẻ nghiêm trang mà nói: "Lâm Nhược Bạch là nhũ danh của ta!"

"A? Phải không? Nhưng mà ngươi họ Phong, tại sao nhũ danh lại là họ Lâm?"

"Bởi vì mẫu thân của ta họ Lâm...."

"Nhưng mà theo như ta biết, thì mẫu thân của ngươi hình như tên là Bạch Linh!"

Quân Phượng Linh nở nụ cười, nụ cười kia muốn bao nhiêu đắc ý thì có đủ bấy nhiêu, dường như dùng lời nói bắt chẹt được Vân Lạc Phong là một chuyện vô cùng hãnh diện đáng giá để bà kiêu ngạo.

Ai bảo nha đầu này dám nói dối tên của nó là Lâm Nhược Bạch chứ? Hừ hừ!

Nếu không phải nó báo tên giả, mình cũng không cần ở bên ngoài tìm hai đứa nó lâu như vậy! Cũng may là ông trời thương xót, cuối cùng cũng để cho bà tìm được hai đứa nó!

Nụ cười trên mặt Vân Lạc Phong từ từ rút đi, hô hấp cũng dần trở nên ngưng trọng: "ngươi quen biết ta?"

Thời khắc này, Vân Tiêu vốn dĩ không hề quan tâm đến trận giao tranh từ nãy đến giờ, nhưng chuyện lúc này đã kéo tới trên người Vân Lạc Phong, hắn không thể không chuyển tầm mắt về phía này, trong đôi mắt sâu hút phát ra từng tia sáng lãnh khốc ẩn chứa hàn khí.

Dưới ánh mắt lãnh khốc của Vân Tiêu, Quân Phượng Linh chỉ cong môi cười nhạt, nhìn thẳng vào mặt Vân Lạc Phong.

"Ta không có quen với ngươi, ta chỉ quen với Vân Lạc Phong mà thôi!" khuôn mặt Quân Phượng Linh thấp thoáng ý cười: "nếu như ngươi là Vân Lạc Phong, vậy thì đúng là ta có quen biết với ngươi!"

Vân Lạc Phong khẽ híp híp mắt, trong con ngươi lóe lên từng tia nguy hiểm: "vậy ngươi với Vân Lạc Phong có quan hệ gì?"

"Ta là mẹ chồng của nó, ngươi nói thử xem, ta và nó có quan hệ gì?"

Ý cười trên mặt Quân Phượng Linh càng sâu hơn, một đôi mắt phượng xinh đẹp như cười như không mà nhìn chăm chú biểu cảm trên mặt của Vân Lạc Phong.

Còn Vân Lạc Phong thì thần sắc trên mặt lúc này đã hóa đá mất tiêu rồi.

Người này nói người này chính là mẹ chồng của mình? Vậy cũng tức là..... Bà ấy là mẫu thân của Vân Tiêu?

Sau khi nghe thấy lời này, sắc mặt của Vân Tiêu trong nháy mắt cũng xảy ra biến hóa, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ lãnh khốc đen như than.

Hai chữ mẫu thân này đối với hắn mà nói, đã là những ký ức xa xôi trong quá khứ....

Lâu đến mức, hắn đã quên mất hình dáng của bà ấy ra sao luôn rồi!

Sắc mặt Diệp Kỳ chuyển từ xanh thành trắng, rồi lại từ trắng chuyển thành xanh, chân lảo đảo lui về sau hai bước, cắn môi, nói: "hai người kia... Chính là người mà nghĩa phụ nghĩa mẫu muốn tìm à?"

Nực cười làm sao? Vậy mà cô ta còn muốn đuổi hai người họ ra khỏi Diệp trạch....

Bản thân mình chẳng qua chỉ là một nghĩa nữ được nghĩa phụ tốt bụng thu nhận về nuôi dưỡng, có quyền gì mà đuổi con trai ruột và con dâu của nghĩa mẫu đi kia chứ?

Lúc này đây, nội tâm Diệp Kỳ không ngừng xảy ra đại biến hóa, nhưng lại không thể biểu đạt hay nói được bất cứ lời nào, chỉ có thể đứng đó cắn chặt môi cùng với vẻ mặt tái nhợt của mình.

Tâm tư của Tiết Nhu Nhi cũng chuyển biến trăm mối, nếu nam nhân này thật sự là nhi tử của phu thê Diệp Cảnh Thần, vây cô ta càng phải có được hắn!

Chỉ cần trở thành nữ nhân của hắn, vậy mình cũng chính là nữ chủ nhân của Diệp thành! Cho dù là huynh muội Diệp Kỳ thì cũng cần phải xem sắc mặt của mình mà sống.

Chỉ một cái nháy mắt này, Tiết Nhu Nhi đã âm thầm hạ quyết tâm, bất luận thế nào, cô ta cũng phải trở thành thê tử của Vân Tiêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.