Từ sau ngày hôm đó, Vân Lạc Phong chưa từng vào lại không gian thần điển, mà đi làm một người chủ nhân vô trách nhiệm, hoàn toàn đem Tiểu Thụ ném cho Tiểu Mạch chăm sóc.
Tiểu Mạch trầm mặc nửa ngày mới nói: "Số dược liệu, linh thảo, thảo dược trong không gian thần điển gần như sắp bị nó ăn sạch hết rồi!"
Nghe vậy, Vân Lạc Phong liền đau đầu đỡ trán, xem ra cô cần nhanh chóng kiếm thêm dược liệu mới được.
"Ta nghe nói phần thưởng cho hạng mục tỷ thí y thuật lần này hình như là dược liệu rất trân quý!" hai mắt Vân Lạc Phong chợt lóe: "Cho nên ta nhất định phải đoạt cho được nó, đem đi nuôi Tiểu Thụ!"
"Ha ha ha...."
Tiểu Thụ ở trong không gian thần điển vừa nghe thấy lời nay của Vân Lạc Phong thì liền cất tiếng cười giòn tan của mình lên.
Tiếng cười của nó ngập tràn vẻ vui mừng, xuyên qua linh hồn mà truyền tới tai Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười, không nói gì thêm nữa, một đường đi thẳng vào phòng của mình.
______
Trận đầu trong đại hội tranh tài chư quốc, là tỷ thí y thuật, nơi thi đấu được thiết lập ở hội trường trong hoàng cung Thiên Hồi Đế Quốc.
Lúc này tại hội trường, dòng người đang chen chúc xô đẩy không ngừng, tiếng nghị luận sôi nổi vang lên khắp mọi nơi.
Ngoài trừ những thí sinh tham gia tỷ thí đang đứng trên sân, thì còn có những người trong cung đang quan sát ở khán đài.
Vân Lạc Phong đi đến bên cạnh của Chung Linh Nhi, vỗ vỗ lên vai Chung Linh Nhi rồi nói: "Ngươi không cần cảm thấy áp lực quá lớn, có thua cũng không sao! Mọi chuyện còn có ta!"
Chung Linh Nhi gật đầu, trong đôi mắt to tròn linh động ngập tràn sự kiên định.
Nếu đã tham gia tỷ thí, vậy cô nhất định phải dốc hết toàn lực mà thi đấu, quyết không thể để cho tiểu thư thất vọng được.
"Bệ hạ giá lâm, Lăng Quý Phi giá lâm!"
Một giọng nói the thé chói tai cắt xuyên qua hội trường, lát sau, một thân ảnh khoác long bào kim sắc được đông đảo thái giám cung nữ vây quanh nghênh bước mà tới.
Đi theo bên cạnh nam nhân mặc long bào kia, còn có một nữ tử mình mặc cung trang, trên mặt đang nở nụ cười dịu dàng tươi tắn.
Nữ tử kia chẳng những lớn lên mỹ mạo khuynh thành, mà khí chất trên người còn dịu dàng đến mức rất dễ lay động lòng người, trách sao hoàng đế của Thiên Hồi Đế Quốc lại mê muội nữ tử này đến như vậy.
"Chư vị, ngày hôm nay sẽ do trẫm đích thân làm trọng tài của cuộc tỷ thí y thuật này!" Long Nguyên khẽ nâng mặt lên, từ trên cao mà nhìn xuống đông đảo thiên tài trẻ tuổi bên dưới: "Trận đầu của tỷ thí y thuật là vòng đào thải. Tiếp theo sau đó, trẫm sẽ cho người đưa dược liệu lên, mỗi lần sẽ có hai thí sinh cùng tiến lên, đem tên và công dụng của số dược liệu kia viết ra giấy!"
Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt các thí sinh, Long Nguyên hơi dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói: "Trẫm biết dựa vào thiên phú của các ngươi thì đem tên và công dụng của dược liệu viết ra không có gì là khó, cho nên, chỉ có người nào nộp bài lên trước mới là người đậu. Ngoài ra, dược liệu dùng làm đề thi mà mỗi một tổ nhận được đều khác nhau, cho nên các ngươi có muốn gian lận cũng không thể!"
Ngụ ý, mỗi một tổ tiến lên thi đấu, thì sẽ đưa đến một phần dược liệu khác nhau, cho nên, những người thi đấu tiếp theo sau sẽ không thể nào biết được bản thân mình sẽ đối mặt với loại dược liệu nào.
Như thế, cũng không có cách nào chuẩn bị bài thi từ trước được.
Sau khi nói xong lời này, Long Nguyên chợt vung tay lên một cái, hào khí mà nói: "Hơn nữa, trẫm cũng thay đổi phần thưởng của cuộc tỷ thí, người nào xuất sắc nhất, thì tất cả dược liệu hôm nay lấy ra đều thuộc về người đó!"
Vân Lạc Phong hơi hơi híp hai mắt lại một chút, hiện giờ cái cô thiếu nhất chính là dược liệu.
Cho nên, hạng nhất, cô lấy!
"Không nhiều lời nữa, trận tỷ thí bắt đầu!"
Theo lời này của Long Nguyên rơi xuống, lập tức có hai thái giám đem dược liệu đưa tới, hơn nữa trong tay họ còn có hai tờ giấy, bắt đầu đem tên trên giấy đọc to lên.
"Trương Minh, Triệu Võ!"
Tức thì, hai người vừa được xướng tên liền bước tới, dùng tốc độ nhanh nhất nhìn hết số dược liệu kia, rồi lập tức viết ra giấy.
"Bệ hạ!"
Lăng Quý Phi liếc mắt nhìn Vân Lạc Phong, khuôn mặt hơi hơi trầm xuống, ở bên tai Long Nguyên nhỏ giọng thỏ thẻ: "Vị tiểu cô nương kia chính là Vân Lạc Phong."