Trên trang giấy trắng, từng hàng chữ ngay ngắn phủ đầy, không hề có dấu vết xóa và sửa như bọn họ tưởng tượng.
Tuy nhiên, biểu tình của các vị ngự y một người lại khiếp sợ hơn so với một người. Ánh mắt của bọn họ chẳng khác gì là nhìn thấy quỷ cả.
"Chuyện.... Chuyện này không thể nào có khả năng được!" một vị ngự y vươn bàn tay run run của mình ra, cẩn thận đón lấy bài thi của Vân Lạc Phong, trong miệng lại không ngừng nỉ non: "Chuyện này không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng."
Đám người bên khán đài vốn đang ầm ĩ, sau khi nhìn thấy những hành động khác thường này của các ngự y thì đều trở nên vô cùng yên lặng.
Tất cả mọi người đều không biết có chuyện gì xảy ra, mà lại làm cho các vị ngự y có phản ứng như thế kia?
Cát Dương hít một hơi thật sâu, thần sắc phức tạp mà nhìn Vân Lạc Phong, bình tĩnh nói: "Vân cô nương, đáp án trên bài thi này, thật sự là do cô viết?"
Đến tận lúc này, ngay cả Liễu Thần Dật cũng phát hiện ra có điều gì đó không thích hợp, hắn hơi hơi nhíu mày, đôi mắt ôn nhuận bỗng xẹt qua một tia khó hiểu.
"Không phải ta viết, chẳng lẽ ông viết?" khóe môi Vân Lạc Phong nhẹ nhàng cong lên một độ cong tà khí, hỏi ngược lại.
Nhóm quần chúng đều có chút ngạc nhiên, Vân Lạc Phong là ở dưới mí mắt bọn họ mà viết xuống bài thi kia, không thể nào là giả được, thế nhưng, vì sao ngự y Cát Dương lại hỏi ra vấn đề ngu ngốc như vậy?
Cát Dương tựa hồ cũng biết câu hỏi vừa rồi của mình quá mức ngu ngốc, trên mặt ông liền xuất hiện một tia xấu hổ: "Xin lỗi, Vân cô nương, thật sự là đáp án của cô nương quá kinh hãi thế tục, thế cho nên lão hủ mới phải dò hỏi cô một tiếng."
Kinh hãi thế tục?
Ngay tức khắc, bao gồm luôn cả hoàng đế, quý phi, ánh mắt của tất cả mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm vào Cát Dương.
"Cát Dương, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?" hoàng đế trầm mặt xuống, lạnh giọng hỏi.
Cát Dương vừa mới định trả lời, lại bị một lão giả đang kích động không thôi ở bên cạnh đoạt trước tiên cơ. Tâm trạng của vị lão giả này hiện tại vô cùng xúc động, ánh mắt nhìn về phía Vân Lạc Phong cứ như là nhìn thấy cả một núi vàng vậy.
"Bệ hạ, chuyện này cứ để cho thần trả lời đi, ta tuyên bố, trận tỷ thí này, Vân Lạc Phong là người chiến thắng!"
Ồn ào.....
Những người dưới khán đài tức khắc liền nổi lên tranh cãi, những kẻ lúc đầu không ngừng trào phúng châm chọc Vân Lạc Phong đều lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Liễu Thần Dật nhanh chân tiến về phía trước, một trương gương mặt tuấn mỹ bây giờ giận đến xanh mét cả mặt mày: "Ngài nói Vân Lạc Phong là người chiến thắng? Ta không phục! Cho dù Vân Lạc Phong có trả lời tốt cách mấy đi nữa thì ta cũng cùng lúc hoàn thành bài thi cùng cô ta, nhiều nhất cũng là hòa nhau, tại sao lại phán Vân Lạc Phong chiến thắng?"
Xác thật hai người là nộp bài thi cùng một lúc, nếu đáp án viết ra đều như nhau, thì cùng lắm là hòa nhau mà thôi.
Vậy thì tại sao Vân Lạc Phong lại được phán là người chiến thắng?
"Liễu công tử, không phải là ta thiên vị cho ai, câu trả lời của Vân cô nương quả thật là tinh vi hơn ngươi." cảm xúc của vị lão giả kia bắt đầu dâng trào: "Ngươi nhiều nhất chỉ viết ra được ba phương thuốc. Còn Vân cô nương.... Ngươi đoán xem Vân cô nương viết được mấy phương thuốc? Ta đoán ngươi có đoán thế nào cũng không đoán trúng được! Từ những dược liệu này, Vân cô nương có thể viết ra được đến tận mười phương thuốc!"
Mười loại phương thuốc?
Tựa như sét đánh giữa trời quang, nhắm thẳng đỉnh đầu mà đánh xuống, thế cho nên sắc mặt mấy nữ tử trước đó hết lời bênh vực Liễu Thần Dật bây giờ đều trắng bệch giống như nhau. Thần sắc ngập tràn kinh ngạc.
"Mười phương thuốc a!" lão giả nhìn chân Liễu Thần Dật lảo đảo lui về sau mấy bước, tiếp tục kích động mà nói: "Dựa theo thời gian quy định vừa rồi, ta nhiều nhất cũng chỉ có thể nghĩ ra được năm phương thuốc mà thôi! Nhưng Vân cô nương có thể phối ra được mười phương thuốc, chẳng lẽ còn chưa xứng đáng làm người chiến thắng hay sao?"
Cát Dương cũng tán thành mà gật đầu: "Ta nhiều lắm cũng chỉ trả lời được năm phương thuốc, mà cả năm phương thuốc ta nghĩ được, Vân cô nương đều viết hết ra trong bài thi của mình. Cho dù không xét đến năm phương thuốc còn lại, chỉ dựa vào năm phương thuốc này thì Vân cô nương cũng đã xứng đáng nhận được chiến thắng!"
Liễu Thần Dật bỗng tiến nhanh về phía trước, đoạt lấy bài thi của Vân Lạc Phong từ trong tay lão giả, đợi khi hắn thấy được từng hàng chữ ngay ngắn xinh đẹp trên trang giấy trắng, thì khuôn mặt tuấn mỹ lập tức trắng bệch không còn một giọt máu.