Có lẽ là do nghe được một màn phát sinh vào buổi sáng, cho nên lúc này đây, trong hội trường đặc biệt náo nhiệt hơn lúc sáng rất nhiều.
Liễu Thần Dật đứng giữa vòng vây của chúng nữ tử, mỉm cười ôn nhuận, trong tay cầm quạt giấy, kiên nhẫn giải đáp từng vấn đề của chúng nữ tử.
Tuy nhiên, ngay khi hắn nhìn thấy thân ảnh của bạch y thiếu nữ từ bên ngoài hội trường bước vào, đôi con ngươi ôn hòa liền trầm xuống một chút, nhưng rất nhanh thì hắn ta đã khôi phục lại thần sắc bình thường, khuôn mặt mỉm cười tươi như ánh mặt trời.
"Vân cô nương, hy vọng trong trận tỷ thí tiếp theo, cô vẫn có thể may mắn đánh bại được ta!"
Ngụ ý, Vân Lạc Phong có thể thắng được Liễu Thần Dật hắn hoàn toàn là nhờ vào vận khí tốt, không hề liên quan gì đến thực lực.
"Ngu ngốc!"
Diệp Hi Mạch hừ lạnh một tiếng, mày kiếm khẽ nhướng cao hàm chứa một mạt kiêu ngạo: "Thắng làm vua thua làm giặc! Ngươi thua, vậy chứng tỏ ngươi tài không bằng người! Một kẻ mà ngay cả thất bại cũng không dám đối mặt, thì đã định sẵn là không thể làm nên trò trống gì rồi!"
Hai mắt Liễu Thần Dật lại một lần nữa trầm xuống, khóe môi lặng lẽ kéo ra nụ cười nhợt nhạt.
Nụ cười của hắn ta lúc này không còn ôn nhuận nữa, ngược lại còn mang lại một chút cảm giác nguy hiểm.
"Nếu ta thằng Vân Lạc Phong thì sao?"
Diệp Hi Mạch nghe thấy liền cười châm chọc: "Thắng đệ muội của ta? Đầu óc ngươi là hố rỗng sao? Đã thua hết một lần rồi, vậy mà còn dám mạnh miệng khoác lác!"
Nếu lúc này bọn họ đều ở trên quốc thổ Thiên Vân Quốc, Diệp Hi Mạch đã sớm động thủ rồi! Đáng tiếc, bọn họ hiện đang ở trên đất của Thiên Hồi Đế Quốc, nếu Diệp Hi Mạch có làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào, thì rất có thể sẽ liên lụy đến toàn bộ Diệp gia.
Liễu Thần Dật nhẹ nhàng phe phẩy quạt giấy trong tay, ánh mắt chuyển hướng sang người Vân Lạc Phong, nói: "Nếu như ta thắng cô, ta muốn cô làm nữ nhân của ta, cô có dám cá cược không?"
Nữ nhân này quá kiêu căng ngạo mạn, mà hắn, hắn muốn đem tất cả tôn nghiêm của Vân Lạc Phong dẫm đạp dưới lòng bàn chân của mình, xé nát cái vẻ mặt kiêu ngạo không coi ai ra gì kia của Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong dừng bước, cuối cùng cũng quay đầu lại, cất tiếng nói với giọng điệu tùy tiện, nháy mắt đã thu hút cái nhìn của tất cả mọi người về hướng này: "Ngươi cho rằng, ngươi có tư cách đấu cùng ta?"
Ngươi cho rằng, ngươi có tư cách đấu cùng ta?
Thiếu nữ này trước sau vẫn kiêu ngạo cuồng vọng như thế. Liễu Thần Dật ngươi không phải muốn đấu với ta hay sao? Nhưng ngươi có cái tư cách đó hay không?
Sau khi nói xong một câu này, dưới ánh mắt âm trầm của Liễu Thần Dật, Vân Lạc Phong chậm rãi xoay người, nhắm thẳng hướng đài tỷ thí mà đi!
Sắc mặt Liễu Thần Dật trầm xuống, trên mặt ẩn ẩn vẻ phẫn nộ: "Vân Lạc Phong, ngươi không dám cá cược có phải là do sợ hay không? Cho nên mới không dám tiếp nhận khiêu chiến của ta? Nguyên lai, người của Thiên Vân Quốc đều là một đám nhu nhược, không có chút can đảm nào cả!"
"Sư phụ!"
"Tiểu thư!"
Lâm Nhược Bạch và mọi người trong quân đoàn đều biết rõ đây là phép khích tướng của Liễu Thần Dật, nhưng bọn họ khó thể nhẫn nại được nữa, từng đôi mắt đều nhìn về phía Vân Lạc Phong, còn mang theo một chút nôn nóng.
Vân Lạc Phong dừng bước, thân mình của cô thong thả quay lại về phía sau, đôi mắt đen nhánh từ từ dừng lại trên người Liễu Thần Dật.
Liễu Thần Dật cong môi cười nhạt, hắn đã biết trước, bất luận là kẻ nào thì cũng đều sẽ trúng kế khích tướng của hắn mà thôi, cho dù là Vân Lạc Phong thì cũng không có ngoại lệ.
"Vân cô nương...." Liễu Thần Dật để giọng điệu của mình nghe có vẻ ôn hòa hơn, mỉm cười nhìn Vân Lạc Phong.
Thế nhưng, hắn chỉ vừa mới mở miệng thì liền bị Vân Lạc Phong lên tiếng cắt ngang trước.
"Ta không tiếp nhận lời khiêu chiến của ngươi, không phải bởi vì sợ ngươi, mà là..... Câu nói kia của ngươi làm cho ta thấy ghê tởm! Nam nhân của ta, chỉ có một người! Ta sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào đem việc này ra mà cá cược!" Vân Lạc Phong dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Nếu như ngươi muốn cá cược với ta, vậy được, nếu như ta thua, ta tự chặt một tay, ngươi thua, thì cũng sẽ như vậy! Ngươi.. Có dám tiếp nhận hay không?"
Thần sắc trên mặt Liễu Thần Dật có hơi trắng bệch một chút: "Tự chặt một tay? Cá cược như thế thì quá tàn nhẫn, ta sao đành lòng để một mỹ nhân như cô tự chặt một tay của mình được? Không bằng như thế này đi, cô thua thì phải làm người hầu cho ta, ngược lại, nếu ta thua thì ta cũng sẽ làm người hầu cho cô, như thế nào?"