Trần lão rất nhanh liền đi tới tiếp các vị khách, khi hắn thấy được trong hộp gỗ đích thực là Ngân Tiên quả, nhất thời kích động không thôi, có chút thất lễ mà nâng hộp gỗ kêu lên: "Ngân Tiên... Ngân Tiên quả! Đúng thực là Ngân Tiên quả, mùi thơm này, hình dạng này, ánh sáng này... giống y như trong sách viết!".
"Khụ... Trần lão, vị này chính là Thiên tiểu thư, chủ nhân của Ngân Tiên quả.". Bạch Viễn Đường ho khan một tiếng, nói, khiến cho Trần lão phục hồi tinh thần lại, hắn lúng túng buông hộp gỗ xuống, nóng ruột quan sát Phượng Thiên Tuyết.
Cả bàn tay và môi Trần lão đều run rẩy nhẹ, chứng tỏ nội tâm hắn đang thật sự sung sướng, nhưng ngay sau đó, lão cáo già này liên cười vui vẻ, che giấu sự phấn kích và khẩn trương ở trong lòng.
"Thiên tiểu thư, ta là thần y ở đây, cũng là thủ tịch luyện dược sự, rất nhiều thần dược đều là xuất hiện từ tay của lão phu. Ngân Tiên quả này... thực sự rất hiếm, không bằng như vậy đi, chúng ta ra giá hai trăm vạn, ý của tiểu thư thế nào...".
Trần lão ngồi xuống nghiêm túc nói, trong giọng nói còn mang theo ý cung kính.
Phượng Thiên Tuyết thản nhiên nhướn mi, hai trăm vạn kim tệ mua Ngân Tiên quả của nàng? Ở tại đại lục Thần Giới, giá của Ngân Tiên quả có thể bán được ba trăm vạn kim tệ, hôm nay ở chỗ này lại chỉ có...
Thấy Phượng Thiên Tuyết không nói không rằng, Trần lão có chút nóng ruột: "Thiên tiểu thư, thôi thì như vậy... Ba trăm vạn kim tệ?".
Cái này quả là một cái giá rất cao, cho dù mang đến phòng đấu giá cũng khó đạt được, trái lại Phượng Thiên Tuyết vẫn không ưng mỉm cười: "Trần lão, Ngân Tiên quả có thể gặp không thể cầu!".
Trần lão và Bạch Viễn Đường liếc mắt nhìn nhau, Trần lão khẽ cắn môi, cho dù đau lòng, nhưng vẫn giữ gương mặt cười vui vẻ, nói: "... Bốn trăm vạn kim tệ?".
"Trần lão quả là có thành ý, cứ thống nhất vậy đi, chỉ có điều...". Phượng Thiên Tuyết kéo dài âm cuối, lần này nàng cần dược đỉnh, nhưng bây giờ nàng còn chưa có thực lực gì, ra ngoài mua dược đỉnh tốt nhất, chỉ sợ sẽ gây oanh động.
Trần lão và Bạch Viễn Đường lập tức khẩn trương lên, Bạch Viễn Đường vội vàng nói: "Tiểu tổ tông a, tuy rằng Vịnh Xuân Đường của chúng ta có chi nhánh toàn quốc, thế nhưng... thực sự không thể lên đến năm trăm vạn!".
Phượng Thiên Tuyết khẽ mỉm cười, thanh âm tựa tuyết rơi: "Vậy, như thế này, bản tiểu thư muốn một dược đỉnh tốt nhất, không biết Trần lão... Có thể giúp đỡ không?".
Đôi mắt Trần lão và Bạch Viễn Đường sáng ngời, trăm miệng một lời, nói: "Thiên tiểu thư còn là luyện dược sư?".
"Chỉ là có ý muốn thử mà thôi!".
Muốn thử xem mà cũng muốn loại dược đỉnh tốt nhất? Định lừa ai? Bạch Viễn Đường và Trần lão vô cùng kích động, muốn đào tạo một nhân tài ở một quốc gia nhỏ, e rằng việc này còn khó hơn lên trời.
Hôm nay thiếu nữ thần bí này xuất hiện, cách hành sự đều toát lên tố chất của một thiên tài, hỏi bọn hắn làm sao không kích động?
"Thiên tiểu thư, ở chỗ chúng ta cũng có một cái dược đỉnh tốt nhất, cũng có thể coi như là linh vật có linh khí, thánh cấp dược đỉnh, Ly Long dược đỉnh, ta sẽ cho người mang tới!". Trần lão vội vã gọi người hầu đem Ly Long dược đỉnh vào.
Dáng vẻ tươi cười của Bạch Viễn Đường tăng thêm vài phần chân thành: "Thiên tiểu thư, nếu ngươi thực sự là một luyện dược sư, ngươi có thể hợp tác dài lâu với chúng ta, đừng ngại, Vĩnh Xuân Đường một phần, Thiên tiểu thư được chín phần, thế nào?".
Khóe môi Phượng Thiên Tuyết nhẹ cong lên, nàng đang chờ chính là câu nói này.
Bởi vì nàng không có khả năng liên tục hái Ngân Tiên quả đem đi bán, cho nên tiền bạc sau này, vẫn phải dựa vào chế thuốc mà kiếm được.
"Vĩnh Xuân Đường các ngươi chỉ lấy một phần, liệu có ổn không hay quá ít?". Phượng Thiên Tuyết có chút ngượng ngùng.
Ở trước mặt tiền bối, nàng nhận được sự đãi ngộ nhiều hơn so với tưởng tượng.
Nàng còn tưởng rằng sẽ phải chịu sự kỳ thị, dù sao thoạt nhìn, nàng cũng chỉ là một nhi nữ yếu ớt.
Nếu như đối phương cưỡng chế cướp đi Ngân Tiên quả của nàng, thì có thể nói, nàng không có biện pháp thắng được.