Sắc mặt của Hiên Viên Nguyệt Triệt lập tức trầm xuống, trong mắt lóe ra hàn quang, “Thượng Quan gia… Xem ra phải gặp xui xẻo, hừ!”.
Nhóm ám vệ nghe xong không hiểu được.
Hiện tại người bị từ hôn chính là Phượng Thiên Tuyết, vì sao xui xẻo chính là Thượng Quan gia?
“Phượng Thiên Tuyết muốn đích thân giải hôn ước, Thượng Quan gia không chịu, cho nên ước định Phượng Thiên Tuyết một tháng sau gặp ở trên lôi đài!”. Mị Thủy tiếp tục nói.
Hiên Viên Nguyệt Triệt xì một tiếng nở nụ cười, miệng cười yêu nghiệt tuyệt sắc, khiến ám vệ Minh Sương ở một bên xem đến mắt cũng không chớp.
“Nha đầu này… Quả nhiên sẽ không để cho Thượng Quan gia ăn trái ngọt! Nàng… dường như cũng là nha đầu đầu tiên của Hạ Quốc chủ động giải trừ hôn ước. khiêu chiến trên lôi đài đi?”.
“Vâng! Điện hạ, đại tiểu thư Phượng gia cực có can đảm!”. Mị Thủy cũng bội phục Phượng Thiên Tuyết thật sâu.
Nhưng có thể thắng được Thượng Quan Nguyên hay không, nàng thật ra có chút lo lắng.
“Được! Thực tốt, gia tộc Thượng Quan, bổn vương sẽ ghi nhớ các ngươi!”. Miệng cười Hiên Viên Nguyệt Triệt biến mất, trong mắt hiện ra sát khí.
“Điện hạ, bây giờ người không nên hành động!”. Minh Sương vội vàng nói.
“Ai nói bổn vương muốn hành động? Loại việc nhỏ này, một ngón tay của nha đầu kia sẽ thu phục được!”. Hiên Viên Nguyệt Triệt nhàn nhạt vỗ về cây sáo ngọc, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau.
Được rồi, điện hạ tin tưởng Phượng Thiên Tuyết như vậy, thật đủ cuồng,đối phương vốn chỉ là một phế vật!
Hiên Viên Nguyệt Triệt buông sáo ngọc, có một loại xúc động muốn đi gặp Phượng Thiên Tuyết, chỉ là hắn vừa mới đi vài bước, từ yết hầu vọt tới trong miệng một cỗ máu nóng!
“Điện hạ!”. Mọi người kêu lên sợ hãi, Hiên Viên Nguyệt Triệt vịn một bên cột, vô lực lắc đầu.
Nha đầu, chỉ có thể chờ mấy ngày nữa… lại tới gặp ngươi.
Mọi người vội vàng đỡ Hiên Viên Nguyệt Triệt trở về phòng, nam tử nằm ở trên giường ngọc kia, dung nhan tuyệt sắc khuynh thành không có một chút huyết sắc, hơi thở của hắn, giống như sắp chấm dứt.
Minh Sương thấy thế, không khỏi lau nước mắt.
Một cái bóng đen, chậm rãi lui ra từ cửa đại điện, người nọ nhanh chóng rời khỏi Hiên Viên phủ.
Công phu chỉ trong nháy mắt, nam tử liền xuất hiện ở dưới chân một ngọn núi.
Nam tử đứng đón ánh trăng.
Hai mắt nổi lên tia lạnh băng.
“Công tử, muốn giết Phượng Thiên Tuyết hay không?”.
Một hắc y nhân vô thanh vô tức xuất hiện ở bên người nam tử.
Nam tử lắc đầu, “Không cần, giết nàng như vậy, chỉ có thể làm hắn hoài nghi ta. Hơn nữa… Nếu nha đầu lỗ mãng kia làm điện hạ vô cùng thất vọng, đoán chừng điện hạ sẽ tự động từ bỏ.”.
“Ý của ngươi là …”.
“Ta đều có an bài, ngươi nghe mệnh lệnh là được!”.
“Vâng, công tử!”.
Bóng đen kia biến mất, hắc y nhân tháo khăn che mặt xuống, mái tóc dài màu bạc như thác nước tung bay trong gió.
“Một tiện nữ bình dân, sao có thể xứng đôi với Nguyệt Triệt? Nguyệt Triệt, ngươi chớ có trách ta, hiện tại tình cảnh của ngươi, một khi có nhược điểm, chỉ sợ không sống được bao lâu!”.
Dung nhan như tuyết của nam nhân thêm nhiều phần lãnh đạm…
Thượng Quan phủ.
Thượng Quan Nguyên bước nhanh đến thư phòng, hắn vừa mới bế quan hai ngày, chuẩn bị một tháng sau chiến đấu trên lôi đài, chính là hôm nay có người hầu báo tin cho hắn, bảo hắn đến thư phòng gặp Thượng Quan Tĩnh.
Thượng Quan Nguyên tới thư phòng, lại phát hiện Thượng Quan phu nhân cũng ở đó, cùng với sư phụ Sâm của hắn.
“Sư phụ, phụ thân, mẫu thân, gọi hài nhi vội tới nơi này có việc gì gấp?”. Sau khi Thượng Quan Nguyên hành lễ, mê muội ngẩng đầu hỏi.