Sau khi Vân nhi nghe xong, sắc mặt vô cùng trắng bệch!
Phượng Thiên Tuyết để nàng quay lại chỗ tam tiểu thư, mà trời sinh tính Phượng Hiểu Vũ đa nghi, nhất định cho rằng nàng là gián điệp do đại tiểu thư phái tới!
Hiện giờ Phượng Thiên Tuyết lại đánh thắng Thượng Quan Nguyên, tam tiểu thư càng không thể tin nàng hạ độc đại tiểu thư! Một câu, để nàng trở lại bên cạnh tam tiểu thư, quả thực là một sự kiện còn đáng sợ hơn cái chết!
“Đừng…Vân nhi biết sai rồi, nô tỳ không nên phản bội đại tiểu thư! Xin đại tiểu thư buông tha cho nô tỳ, cho nô tỳ thêm một cơ hội nữa… Hu hu!”. Vân nhi sợ tới mức khóc lên, Phượng Thiên Trạch nghe được mờ mịt, nhưng giờ phút này rốt cuộc cũng hiểu rõ.
“Xú nha đầu, ngươi vậy mà phản bội tỷ tỷ? Tỷ, nha đầu như vậy giết đi có gì đáng tiếc!?”. Phượng Thiên Trạch cả giận nói.
“Giết sao? Làm sao tỷ tỷ lại giết nàng? Ta không muốn lạm sát kẻ vô tội, nếu Vân nhi trung thành với tam tiểu thư như vậy, để nàng trở về hầu tam tiểu thư đi!”. Phượng Thiên Tuyết cười khẽ, trong mắt hơi lạnh lẽo, làm Chu nhi ở bên cạnh cũng hãi hùng khiếp vía.
Việc này, Chu nhi cũng không thông cảm, nhưng mà cho dù Vân nhi là muội muội của mình, dưới loại tình huống này, Chu nhi cũng không dám cầu tình.
“Đừng! Đại tiểu thư, sau này Vân nhi tuyệt đối sẽ trung thành với đại tiểu thư, sẽ không cô phụ ngài…Hu hu, thỉnh đại tiểu thư tha mạng!”.
Vân nhi sợ tới mức mặt hoa tái nhợt, Phượng Thiên Tuyết không để ý tới nàng, đứng lên nói với Phượng Thiên Trạch: “Hiện tại chắc là có thể dùng bữa tối, chúng ta đến phòng ăn đi!”.
Hai chân Vân nhi mềm nhũn, nằm liệt trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ tái nhợt chảy hai hàng nước mắt.
Chu nhi trừng mắt liếc nàng một cái, vội vàng đi theo Phượng Thiên Tuyết.
Trong sảnh phòng ăn lớn, Phượng Tử Bách đang ngồi ở chủ vị, trên bàn tròn gỗ đỏ đã đầy thức ăn, mùi hương mê người, sắc hương mỹ vị.
Lâm thị ngồi bên cạnh, khẽ cười nói: “Có lẽ Thiên Tuyết quá hưng phấn, quên mất thời gian ăn bữa tối, hay là để ta cho người đi thông báo nàng một chút?”.
Phượng Tử Bách có chút không vui, bữa tối để cho hắn phải chờ vãn bối, còn ra thể thống gì nữa, có điều tưởng tượng ra nữ nhi thắng được năm trăm vạn kim tệ, sắc mặt cũng hòa hoãn một ít.
Không đợi hắn mở miệng, Phượng Thiên Tuyết và Phượng Thiên Trạch đã cất bước đi vào, Phượng Hiểu Vũ chán ghét thu hồi ánh mắt, ánh mắt Phượng Hàm Yên lạnh nhạt, trong lòng cũng hận đến rỉ máu!
Hôm nay, Phượng Thiên Tuyết vô cùng nổi bật, hiện giờ ở kinh thành từ đầu đường đến cuối ngõ, đều đàm luận sự nghịch tập hoa lệ của Phượng Thiên Tuyết!
Nàng là kinh thành đệ nhất mỹ nữ, đã trở thành lá xanh làm nền cho Phượng Thiên Tuyết, ra ngoài nàng dùng khăn che mặt, mọi người càng khẳng định lời đồn Phượng Hàm Yên bị hủy dung vài ngày trước đó là sự thật.
“Phụ thân, vừa rồi vì một ít việc nhỏ mà đến muộn, xin ngươi đừng trách tội.”. Phượng Thiên Tuyết đi tới, nhàn nhạt ngồi xuống.
Vẻ mặt Phượng Tử Bách tươi cười, “Đâu có đâu có, vi phụ vừa mới muốn bế quan mấy tháng, chính là nghe nói Thiên Tuyết thắng thi đấu trên lôi đài, vi phụ thật sự rất vui, cố ý cho hạ nhân chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, chúc mừng thắng lợi.”.
“Cảm ơn phụ thân.”. Phượng Thiên Tuyết cười nhạt nói, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt.
“Thiên Tuyết, kỳ thật tuy rằng Phượng gia chúng ta kinh doanh hiệu thuốc, nhưng buôn bán so ra kém xa các hiệu thuốc khác, mấy năm nay lợi nhuận càng ngày càng ít, phí tổn trong nhà cũng càng lúc càng lớn. Hiện giờ ngươi thắng được mấy trăm vạn, không bằng vừa vặn để cho trong nhà chống đỡ một chút trước?”. Phượng Tử Bách đi thẳng vào vấn đề, vội nói, trong mắt lập loè vẻ tham lam.
Năm trăm vạn kim tệ! Sợ là kim khố Phượng phủ cũng không có số tiền này!
“Lợi nhuận hiệu thuốc không tốt sao? Chẳng lẽ trong nhà là thiếu tiền?”. Phượng Thiên Tuyết kinh ngạc nâng khuôn mặt nhỏ hỏi.