Bát vương gia âm thầm giật mình, không nghĩ tới đối phương vậy mà không sinh chút lòng sợ hãi nào vì hắn là Bát vương gia!
“Bát vương gia, đại tỷ cũng là thật tình, xin Vương gia chớ so đo!”. Phượng Hàm Yên càng âm thầm mừng rỡ, Phượng Hiểu Vũ tức giận đến thân thể run rẩy!
Nam nhân mình coi trọng, lại coi trọng Phượng Hàm Yên!
Phượng Hàm Yên ngụ ý, chính là Bát vương gia không cần so đo với Phượng Thiên Tuyết.
Thấy bộ dáng Phượng Hàm Yên, Bát vương hơi giận, “Phượng đại tiểu thư, ngươi hẳn là nên xin lỗi nhị tiểu thư đi?”.
Lâm thị ở bên cạnh thần tình kinh hoảng, xem bộ dáng nàng ta, làm như sợ tới mức sẽ không nói gì, nhưng rõ ràng là nàng ta cố ý!
Có Bát vương gia chống lưng cho Phượng Hàm Yên, Lâm thị sẽ nhúng tay sao? Nàng ta ước gì Phượng Thiên Tuyết gây thù chuốc oán nhiều thêm, bị chèn ép nhiều thêm!
“Bát vương gia nói quả nhiên là buồn cười, xin hỏi Bát vương gia, câu nào của Thiên Tuyết đắc tội nhị muội, muốn ta là đích tỷ đi xin lỗi thứ muội? Thiên Tuyết một không nhục mạ, hai không chèn ép, ba không coi nhẹ, chính là rơi vào tay Vương gia, như thế nào biến thành phải xin lỗi?”.
Phượng Thiên Tuyết cười lạnh, thản nhiên tự đắc.
Phượng Thiên Trạch cũng nghe không nổi nữa, ủy khuất gào lên, “Bát vương gia, ngươi vừa mới nói chúng ta niên thiếu thất mẫu, ngươi khi dễ mẫu thân chúng ta sớm đi về cõi tiên, chính là để khi dễ tỷ tỷ của ta như vậy sao? Tỷ tỷ của ta đắc tội ngươi lúc nào?”.
Phượng Thiên Trạch ồn ào, lập tức đưa tới vô số ánh mắt tò mò.
Vài vị phu nhân bên cạnh chính là quý phu nhân quan gia, thấy một màn như vậy, đều sôi nổi cười lạnh lên.
Có thể tới nơi này, đều là nguyên phối phu nhân (vợ chính) của quan gia, thống hận nhất chính là di nương gì đó, càng không nhìn được thứ nữ khi dễ đích nữ.
Huống chi, vị Bát vương gia này vô quyền vô thế, lại có thể làm ra việc khinh người bực này.
“Bát vương gia, ta chính là Vưu thị tiện nội của Trương thái phó, vừa mới rồi Phượng đại tiểu thư và nhị tiểu thư, tam tiểu thư đối thoại, Vưu thị nghe được rành mạch, nhưng thật ra không cảm thấy có cái gì không ổn.”.
“Đúng vậy, Phượng đại tiểu thư nói thực bình thường đi? Bát vương gia nghĩ nhiều rồi!”.
“Đích xác như thế, Bát vương gia chớ có thích nhị tiểu thư, liền chẳng phân biệt trắng đen mà bôi nhọ đại tiểu thư đi?”. Một phu nhân ở bên cạnh cười lạnh, bà là Trần phu nhân thân mẫu của Trần Tĩnh Hiên và Trần Băng Vũ.
“Hừ, không biết điều!”. Bát vương gia thấy mọi người sôi nổi cầu tình vì Phượng Thiên Tuyết, mặt đỏ tới mang tai, nhưng vẫn là không chịu nhận sai, phất tay áo bỏ đi.
Trên môi Phượng Hàm Yên xẹt qua một tia cười lạnh nhợt nhạt.
Phượng Hiểu Vũ trừng mắt liếc nhìn Phượng Hàm Yên một cái, trong lòng buồn bực vô cùng.
Lúc này Trần Băng Vũ chạy tới ngồi xuống bên người Phượng Thiên Tuyết, “Thiên Tuyết tỷ, ta có thể ngồi cùng một bàn với các ngươi không?”.
“Có thể, nơi này còn rộng như vậy, tùy tiện ngồi.”. Phượng Thiên Tuyết cười khẽ nói, khó có được Trần phu nhân cũng nói chuyện thay mình, còn không phải chủ ý của Trần Băng Vũ sao?
Hai thiếu nữ ngồi cùng nhau, đề tài liền nhiều lên, biểu tình Hiên Viên Đông Thành và Bát vương gia đều phức tạp mà quét qua Phượng Thiên Tuyết vài lần.
“Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Hậu giá lâm!”.
Lúc này một tiếng tuân lệnh, thấy bên cửa Đông Cung, liền có đoàn người chậm rãi đến.
Dẫn đầu tự nhiên là hoàng đế một thân long bào —— Tĩnh Đế!
Mặt Tĩnh Đế mang vẻ tươi cười, nhìn quét một vòng mọi người trên quảng trường đã quỳ xuống, ánh mắt không khỏi dừng ở thân ảnh màu đỏ nổi bật nhất trong đám người kia!
Nàng kia tuy rằng quỳ, nhưng lại có thể nhìn thấy một chút diện mạo, liếc mắt nhìn lại một cái, Tĩnh Đế cho rằng tiên tử lạc phàm, gương mặt minh diễm động lòng người, làm hắn, tâm sinh dục vọng!