"Đúng vậy, một thứ nữ nho nhỏ cũng dám chỉ trích đích tỷ như thế, thật sự là không có một chút gia giáo nào!".
"Nhị di nương kia cũng không phải loại người tốt, kim tệ của Phượng Thiên Tuyết nhất định là bị nàng bắt phải giao nộp!".
"Ta cũng cảm thấy như thế, giả mù sa mưa, nhìn nữ nhân như vậy cũng thật buồn nôn!".
Di nương trong lòng mọi người, là không có chút ảnh hưởng nào, cũng không có bất kỳ địa vị gì.
Ngay cả dân chúng không có quan hệ bên ngoài, cũng có thể tùy ý cười nhạo quở trách, cho nên vô số di nương tiểu thiếp, đều muốn được lên làm quý thiếp, hoặc là chính thất phu nhân mà tranh nhau vỡ đầu.
Đáng tiếc người có thể chuyển thành chính thức, quả thực ít càng thêm ít!
Nghe mọi người nghị luận, Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt mà nhìn Phượng Hiểu Vũ, đây chính là điều nàng muốn, vốn chuyện này người ngoài không được biết, nhưng mà Phượng Hiểu Vũ cứ dây dưa, chọc giận nàng như vậy, đừng trách nàng không khách khí!
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi nói hươu nói vượn! Di nương căn bản không dạy ta như vậy, ngươi... Ngươi lấy đâu ra kim tệ mà giao cho di nương...". Phượng Hiểu Vũ sợ tới mức lắp bắp.
"Không tin, mọi người có thể đi hỏi tổng quản Phượng phủ chúng ta, ta tin tưởng hắn sẽ nói cho các ngươi biết đấy.". Phượng Thiên Tuyết thản nhiên nói.
Vì chuyện này, Phượng Tử Bách áy náy với nàng không thôi, chỉ cần nàng chính miệng để lộ chuyện, hơn nữa không có liên lụy đến hắn, hắn chắc chắn sẽ không so đo với nàng.
"Ngươi nói hươu nói vượn! Ngươi đường đường là một đích nữ, lại vũ nhục nhị di nương ở đây như vậy...".
Phượng Hiểu Vũ cưỡng từ đoạt lý, mặt mũi miễn cưỡng kiêu ngạo.
"Con chó sủa loạn này chui từ đâu ra vậy!".
Một thanh âm lãnh đạm, tuy rằng trầm thấp, nhưng mà tia sát khí kia lại khiến cho mọi người phát lạnh trong lòng, bốn phương lặng ngắt như tờ, đều nhìn về phía nam tử áo trắng kia.