Vương bà bà cười cười khổ, "Vô dụng thôi, cấp bậc huyền thuật sư thấp nhất của nhóm người kia, đã là Huyền Tông sơ cảnh, các ngươi căn bản không phải là đối thủ của bọn hắn, huống chi... Bọn hắn có tới sáu bảy người, cao nhất chính là Huyền Thánh cấp cao nhất!".
Phượng Thiên Trạch trừng mắt, gấp đến độ tựa như sắp khóc, Phượng Thiên Tuyết vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Không nên gấp, chúng ta sẽ còn gặp lại bà bà!".
Vương bà bà cười nói: "Các ngươi đừng lo, lão thân cũng không phải người dễ chọc, chính là sáu bảy người, còn chưa có khả năng bắt lão thân lại, lời bà bà muốn nói chỉ có như vậy, hy vọng ngày sau gặp lại, các ngươi sẽ cho lão thân kinh ngạc vui mừng, đại thiếu gia, đại tiểu thư, cáo từ!".
"Bà bà bảo trọng!". Phượng Thiên Tuyết và Phượng Thiên Trạch đồng thanh nói, chỉ cảm thấy thân ảnh người trước mắt lóe lên, Vương bà bà cứ biến mất như vậy.
Phượng Thiên Trạch ngơ ngác nhìn nơi mà Vương bà bà biến mất, không khỏi sợ hãi thán phục, "Thì ra Vương bà bà cũng là cao nhân!".
Phượng Thiên Tuyết khẽ cười một tiếng, "Thiên Trạch, đệ cũng không nên gấp, bởi vì thể chất của đệ rất đặc thù, nhưng không phải là phế vật trời sinh, đợi tỷ tỷ luyện thành đan, thì có thể giúp đệ phá tan trở ngại trong cơ thể, tu vi tất nhiên sẽ tiến triển rất nhanh!".
Phượng Thiên Trạch kinh ngạc vô cùng, Phượng Thiên Tuyết cũng không thẳng thắn nói hết về thể chất của hắn, bởi vì sợ để lộ bí mật, cũng sẽ bị một số người nhìn chằm chằm vào.
"Đệ đệ, đây là Thuấn di phù, đây là Bạo tạc phù, đây là Thiểm điện phù... Lần sau thấy Phượng Tử Bách đến gây sự, đệ không được đưa hết phù cho hắn nữa, biết không?".
Phượng Thiên Tuyết mang hơn phân nửa phù được luyện chế tốt ra giao cho Phượng Thiên Trạch, mấy cái phù này, chỉ cần hắn sử dụng thích hợp, có thể bảo toàn bản thân.
Lần trước Phượng Thiên Trạch bị lấy mất số phù kia, chỉ là vì kính sợ Phượng Tử Bách, cho nên quên đánh trả, đương nhiên là bị lấy mất.
"Tỷ tỷ, từ giờ đệ sẽ bảo quản thật tốt, sẽ không làm tỷ thất vọng nữa!". Trong mắt Phượng Thiên Trạch lóe ra hàn quang, lần thay da đổi thịt này khiến hắn càng lộ ra một loại khí khái nam tử.
"Vậy là tốt rồi, tỷ tỷ phải bế quan tu hành, mới được chín tháng mười sáu này, còn thiếu hai ngày nữa, trong hai ngày tới... Cố gắng tranh thủ tăng một vài cấp!". Phượng Thiên Tuyết phải nắm chặt thời gian tu hành, bởi vì thực lực của Vương bà bà đã khủng bố như vậy rồi, địch nhân của các nàng, nhất định sẽ lợi hại hơn!
Hiện tại nàng và Phượng Thiên Trạch còn chưa bị lộ hành tung, chỉ có thể điên cuồng mà tu hành, một khi bị lộ ra, chỉ sợ sẽ phải chạy trốn, căn bản cũng không có thời gian tu hành?
"Được, tỷ tỷ, đệ hiểu rồi!".
Phượng Thiên Tuyết mỉm cười, cho người mang hai mươi con gà quay cùng hai mươi bầu rượu vào trong phòng, đợi đám người U Trúc lui ra, nàng vung tay áo lên, cuốn theo gà nướng và rượu, tiến vào trong điện Phượng Tiên.
Đẩy ra cửa phòng luyện dược, Phượng Thiên Tuyết liếc mắt liền thấy Long Ly cúi đầu ngồi dưới đất, mà Bạch Tà - Linh Nguyệt thú thì đang nhàn nhã nằm trên giường ngọc, trong miệng còn ngậm một cây dược thảo.
Vừa nhìn thấy Phượng Thiên Tuyết, Long Ly liền kích động nhào tới, giành lấy mấy con gà nướng trong tay nàng.
"Gà nướng của bản tôn, rượu của bản tôn... Chậc chậc thơm quá thơm quá!".
Long Ly hưng phấn ôm ấp mấy thứ này, ủy khuất vì bị Bạch Tà khi dễ đều ném ra sau đầu, mở bình rượu hung hăng nhấp một miếng, "Chậc chậc, tuy rằng hương vị không bằng rượu tốt trên Thần Giới, nhưng... Còn tốt hơn không có mà uống!".
Bạch Tà hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo dùng móng vuốt gõ mặt giường trước mặt, "Đỉnh hồn hèn mọn, rượu buồn nôn dung tục như vậy lại còn nói dễ uống, thật sự là kẻ nông cạn".
"Ngươi... Ngươi câm miệng!". Long Ly đỏ mặt, lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, lại ừng ực tu vào.
Phượng Thiên Tuyết xoay người, lại bị Long Ly gọi lại.
"Nha đầu, ngươi đi đâu vậy? Ngươi không chế thuốc sao?".