Phượng Thiên Tuyết cũng không thèm nâng mí mắt lên, một cỗ khí lạnh rét thấu xương phát ra từ trên người của nàng, tạo thành một tầng bảo hộ, hỏa cầu kia đụng thật mạnh!
Nhưng mà khiến Lưu Diệc Nhi khiếp sợ chính là, cầu lửa không thể phá được tầng bảo hộ kia, mà run rẩy vài cái, bay trở về đập vào trên người Lưu Diệc Nhi!
Theo lý thuyết, cầu lửa của Lưu Diệc Nhi sẽ không tổn thương chủ nhân.
Nhưng mà bị tầng bảo hộ của Phượng Thiên Tuyết dọa, cầu lửa lại giống như có linh trí, nịnh nọt Phượng Thiên Tuyết, thiêu sạch y phục của Lưu Diệc Nhi.
U Trúc ngồi một bên thấy thế, cười ha ha.
Lưu Diệc Nhi bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hoa nhan biến sắc, Lý Hoa Kỳ tức thì kinh sợ kêu một tiếng, vội vàng thi triển thuật làm mưa, dập tắt lửa trên người Lưu Diệc Nhi!
Y phục của Lưu Diệc Nhi bị cháy đến quăn lại, cũng khiến làn da của nàng bị bỏng đến ứ máu, đau đớn làm nàng rơi lệ.
"Biểu tỷ! Xú nha đầu kia lại đối xử với ta như vậy, biểu tỷ nhất định phải giúp ta hả giận!". Lưu Diệc Nhi phẫn nộ kêu lên.
"Đủ rồi, còn không mau theo ta đi ra ngoài? Còn cố gắng làm xấu mặt ở chỗ này làm gì! Phượng tiểu thư, thực thực xin lỗi, là biểu muội ta thất lễ!".
Lý Hoa Kỳ trầm giọng nói, kéo Lưu Diệc Nhi không dám nói thêm gì rời khỏi phòng này.
Sau khi Lưu Diệc Nhi đi ra mới cảm thấy đáng sợ, Phượng Thiên Tuyết căn bản còn chưa ra tay, liền khiến cầu lửa của nàng dội trở về!
Nếu như nàng xuất thủ, như vậy... Một chiêu của nàng có phải sẽ giết chết mình hay không?
Chứng kiến Lưu Diệc Nhi một thân chật vật, Lý Hoa Kỳ than nhẹ một tiếng, "Tỷ vốn dĩ muốn để muội chịu thiệt rồi sau có thể hiểu ra, hiện giờ muội đã thấy được thực lực của nàng ta chưa? Tuy rằng nàng biểu hiện ra chỉ là tứ cấp, nhưng mà người này thâm tàng bất lộ, đã ẩn tàng thực lực của mình... Diệc Nhi, về sau ngươi ngàn lần không được khinh địch, càng không thể điêu ngoa vô lễ, gặp phải chủ tử âm độc, bọn họ nhất định sẽ băm ngươi thành vạn mảnh đấy!".
Sau khi Lưu Diệc Nhi nghe xong, run rẩy một phát, "Biểu tỷ, về sau muội không dám!".
Nàng nước mắt lưng tròng mà nhìn Lý Hoa Kỳ, nàng thừa nhận chính mình điêu ngoa một chút, nhưng cũng chỉ là muốn dạy dỗ Phượng Thiên Tuyết, cũng không có lấy tính mạng của nàng.
"Tốt rồi, biết rõ là được, về sau không thể quấy rầy nàng ta, biết không?". Lý Hoa Kỳ nhẹ giọng mà dặn dò.
"Diệc Nhi nhớ kỹ.".
"Bây giờ... Trinh Như Ý cũng tới, đoán chừng nàng sẽ không có khả năng buông tha ta, cho nên ta phải nắm chặt thời gian, tu luyện phù thuật... Ngươi đừng tới quấy rầy ta, đợi bắt đầu lôi đài, ta tự nhiên sẽ xuất quan.".
Lý Hoa Kỳ nhớ tới bạch liên hoa Trinh Như Ý kia, nội tâm cực kì khó chịu, nhưng mà thực lực không lợi hại như nàng ta, cho nên cần phải an tâm tu hành.
Lưu Diệc Nhi gật đầu, tim đập nhanh đến cực điểm.
Phượng Thiên Tuyết nhắm mắt dưỡng thần một hồi lâu, đợi U Trúc gọi nàng, nàng mới mở hai con ngươi âm u ra.
Lưu Diệc Nhi vừa mới tới nơi này quấy rối, nàng nể mặt Lý Hoa Kỳ, mới không trừng phạt nàng ta quá thảm.
Phượng Thiên Tuyết vừa nhìn liền biết Lý Hoa Kỳ là loại người ưa thích yên tĩnh an bình, không muốn gây chuyện sinh sự, cũng sẽ không tùy ý ức hiếp tiểu bối.
Tuy rằng nàng là thiếu nữ thiên tài của Bát Dương tông, nhưng mà thái độ lại vô cùng hữu hảo, điểm này làm Phượng Thiên Tuyết vô cùng tán thưởng.
Nhìn Lưu Diệc Nhi, mới là huyền thuật thất cấp, liền kiêu ngạo thành cái dạng quỷ này, đối lập rõ ràng với Lý Hoa Kỳ.