"Ơ, Thượng Quan nhị thiếu gia này, không phải có vị hôn phu là phế vật Phượng Thiên Tuyết sao?".
"Ngươi đều nói là phế vật, sao Thượng Quan gia có thể thừa nhận hôn ước?".
"Chậc chậc, cũng phải, đích nữ Phượng gia không chỉ là phế vật mà còn là người quái dị, ta mà là nam nhân cũng chẳng muốn lấy nàng ta!".
Các tiểu thư bên cạnh khẽ thảo luận, các nàng vốn muốn góp vui, ở bên này vẻ mặt nhị thiếu gia Thượng Quan đã tái xanh rồi!
Các nàng đã hiểu không có một nam tử xuất sắc nào có thể đạt được như thế, mà chỉ có một phế vật tự mình đạp lên mình để phát tiết, vì vậy hầu như đều lộ ra vẻ mặt xấu xí.
Phượng Thiên Tuyết lạnh lùng cười, đêm nay nàng sẽ nấu một phương thuốc, có thể giải hết trùng độc đã ăn vào máu trong cơ thể, chờ lúc khuôn mặt nàng khôi phục lại, chỉ sợ những thiên kim tiểu thư này đều bị nàng nhào thành bùn dưới đất rồi?
Chưởng quỹ thì lại vô cùng sung sướng, cực có hứng thú nhìn Phượng Thiên Tuyết qua một cái, một câu nói của cô nương này, đã hại Thượng Quan Nguyên hai tay sạch trơn!
"Ngươi là ai? Ngươi cũng dám nói chuyện với Thượng Quan đại ca như vậy?". Phượng Hiểu Vũ vốn thầm mến Thượng Quan Nguyên, dù sao cũng là thiên tài tuấn dật như thế, đây chính là hạ nước đi khó khăn cho nhân tài mà!
"Đúng vậy, lại còn che mặt nữa, có phải rất là xấu xí nên không dám gặp mặt người khác không?".
Các thiên kim tiểu thư ái mộ Thượng Quan Nguyên dồn dập triển khai công kích với Phượng Thiên Tuyết.
Phượng Thiên Tuyết phong khinh vân đạm, trong con ngươi tràn đầy lưu quang, đối mặt với đôi mắt tức giận của Phượng Hiểu Vũ, ý nghĩ châm chọc chợt lóe lên.
"Ngươi không có tư cách để biết!". Phượng Thiên Tuyết khẽ nói, lời vừa nói ra, khơi dậy nghìn đợt sóng!
Phượng Hiểu Vũ vội giận dữ, chưa từng có người nào dám bất kính với nàng! Bởi vì nàng có tỷ tỷ Phượng Hàm Yên là huyền thuật sư ngũ cấp, đến hoàng đế cũng phải khen ngợi, nàng là tam muội lúc nào cũng nhận được che chở, vì thế bình thường không ai dám đắc tội Phượng Hiểu Vũ nàng.
"Một nha đầu từ đâu đến, lại dám đại ngôn bất tàm, để bản tiểu thư giáo huấn ngươi một chút!". Phượng Hiểu Vũ hét lên, tức giận đánh một chưởng vào Phượng Thiên Tuyết!
(*) Đại ngôn bất tàm: Nói nối mà không biết ngượng.
Phượng Thiên Tuyết thi triển ảnh vũ bộ, trong nháy mắt tránh được một chưởng ác liệt!
Mười ngón tay của nàng như sắt, rồi đột ngột giữ được cổ tay Phượng Hiểu Vũ, cố sức ném một cái, hét thảm một tiếng, Phượng Hiểu Vũ bị ném nặng nề ra ngoài cửa của Vĩnh Xuân Đường, chật vật không chịu nổi đập người lên một bậc thang.
Phượng Hiểu Vũ chỉ cảm thấy chỗ cổ tay như bị lửa đỏ in dấu, đau rát, đầu cũng bị đập lên một bậc thang, một cái u lớn lặng yên nổi lên.
Mọi người vô cùng giật mình, không nghĩ tới một nữ tử thần bí, lại có năng lực lớn như vậy, đánh bay Phượng Hiểu Vũ tam cấp.
Phượng Hiểu Vũ vừa đau vừa hận, đứng lên căm hận nhìn chằm chằm Phượng Thiên Tuyết, ánh mắt ngoan độc như vậy như muốn nhìn cho nàng máu chảy đầm đìa!
"Ngươi... Ngươi là người phương nào? Lại dám động thủ đánh người, tiểu tiện nhân, mau nói tên ra!". Trong quá trình vừa nãy Phượng Hiểu Vũ suy nghĩ, thực lực của Phượng Thiên Tuyết cùng lắm ở tam cấp! Nhưng lại không ngờ tới năng lực của đối phương lại mạnh như vậy, so với cấp của nàng thì rất xa vời, ở cổ tay như bị cứa đứt!
Phượng Hiểu Vũ rõ ràng, nàng bây giờ không có năng lực để giáo huấn nữ tử kia, thế nhưng nhị tỷ của nàng thì có thể a!
"Hừ, không phục thì đấu tiếp, sao giống như chó sủa, ầm ĩ một chút đã chết!". Phượng Thiên Tuyết hừ lạnh một tiếng, làm cho Thượng Quan Nguyên kinh ngạc, bởi vì hắn nhìn một cái, liền nhìn ra tử y nữ tử thực lực chỉ mới ở tam cấp, nhưng có thể đánh bay Phượng Hiểu Vũ, thật không thể tưởng tượng được!
"Vị cô nương này, ngươi như vậy có hơi quá đáng!". Tuy Thượng Quan Nguyên không thích Phượng Hiểu Vũ, nhưng là muội muội của người trong lòng hắn, dù thế nào cũng phải nói vài câu giúp nàng.