"Hoan nghênh mọi người tới núi Bách Hoa tham gia Bách Hoa hội. Hàng năm núi Bách Hoa chúng ta đều tổ chức Bách Hoa hội một lần, phát hiện thêm nhiều thiên tài, tất cả tông phái lớn thu nạp được thế hệ mới...".
Thanh âm của Huyền Vương vang như chuông lớn, người ở đây đều nhao nhao ngừng thở, nghe hắn truyền đạt.
Chỉ là Phượng Thiên Tuyết vẫn trong trạng thái ‘tâm hồn treo ngược cành cây’, thỉnh thoảng nhìn ra đám người, quét xung quanh vài lần, hy vọng có thể tìm được bóng dáng của Hiên Viên Nguyệt Triệt.
Huyền Vương thao thao bất tuyệt diễn thuyết kinh nghiệm của mình trên đài, hắn quét mắt ra bốn phía, phát hiện chín mươi chín phần trăm huyền thuật sư đều nghe vô cùng chăm chú, nhưng lại có một thiếu nữ áo trắng không tập trung đứng thẳng, hai mắt như trăng sáng không ngừng nhìn về sau lưng.
Huyền Vương không vui trong lòng, hắn chủ trì Bách Hoa hội nhiều lần như vậy, chưa từng có ai dám không đếm xỉa đến lời hắn nói trên đại hội trong buổi đầu tiên như thế!
Huyền Vương lạnh mặt, chỉ vào Phượng Thiên Tuyết, "Vị cô nương kia, mời ngươi lên đài.".
Mọi người theo ngón tay của Huyền Vương, nhìn về phía Phượng Thiên Tuyết.
Phượng Thiên Tuyết kinh ngạc nâng mắt nhìn Huyền Vương kia, chỉ cảm thấy ánh mắt của đối phương, xen lẫn lạnh lùng và khí lạnh.
Ồ, hình như nàng chưa hề đắc tội hắn?
Đúng rồi, nàng vừa mới mất hồn mất vía, đoán chừng khiến cho đối phương cảm thấy nàng khinh thường hắn?
Phượng Thiên Tuyết vô tội kéo kéo khóe miệng, không thể tin là Huyền Vương sẽ keo kiệt như vậy, nàng chỉ mình, "Huyền Vương, ngài bảo ta lên đài?".
"Hoàn toàn chính xác, chính là ngươi!". Trên đài, thanh âm của Huyền Vương vang lên nhàn nhạt.
Thái độ của Phượng Thiên Tuyết làm huyền thuật sư chung quanh vô cùng bất mãn, đều lạnh nhạt nhìn bóng lưng của Phượng Thiên Tuyết, nghị luận.
"Nha đầu kia quá vô lễ, lại có thể gọi thẳng tên Huyền Vương!".
"Đúng rồi, cũng không thèm xưng thêm đại nhân phía sau, thật sự là...".
Lưu Diệc Nhi nhìn Phượng Thiên Tuyết đang đi lên đài, trong lòng thống khoái một hồi, nàng cảm thấy ánh mắt của Huyền Vương không tốt lắm, cho nên hiện tại nàng ta nhất định sẽ bị làm khó dễ.
Mà Lý Hoa Kỳ lập tức nhíu mày, mơ hồ lo lắng cho Phượng Thiên Tuyết.
Đám người Phượng Thiên Trạch cũng lo lắng không thôi, Huyền Vương chính là huyền tông cấp cao, nếu đối mặt với tỷ tỷ, vậy tỷ tỷ làm sao có thể sống sót?
Đám người bát công chúa đối nghịch với Phượng Thiên Tuyết, đều vui mừng đến cực điểm, nhao nhao trừng to mắt đợi xem kịch vui.
Phượng Thiên Tuyết chậm rãi đi lên đài, khiến cho hai mắt thập vương tử sáng ngời, hắn hứng thú bừng bừng nhìn nàng, mỉm cười nói: "Nha đầu kia, xem ra là thâm tàng bất lộ, bị Huyền Vương điểm danh, vậy mà có thể bình tĩnh như vậy.".
"Nha đầu thực xinh đẹp!". Bát vương tử ngồi một bên cũng sáng mắt.
Mặc dù thập vương tử mới mười bốn mười lăm tuổi, nhưng lòng thích cái đẹp thì ai mà chẳng có, nhớ tới ánh mắt của Phượng Thiên Tuyết, tim của hắn đột nhiên đập rộn lên.
Phượng Thiên Tuyết? Cái tên này, hình như Huyền Vương từng nghe qua ở nơi nào rồi?
Nhất thời không thể nhớ nổi, sắc mặt của Huyền Vương càng thêm lạnh như băng.
"Phượng cô nương, bổn vương vừa mới giải thích về phù thuật, ngươi có lý giải nào khác không?". Huyền Vương cố gắng giả bộ lạnh nhạt, không để người khác nhìn ra là hắn cố ý.
Dưới đài, bốn đệ tử của Huyền Vương đều nhìn nhau, nhao nhao cười lạnh, cô nương kia nhất định là không chăm chú nghe, cho nên mới bị sư phụ điểm danh.
Bị Huyền Vương điểm danh, kết cục thảm rồi, bọn họ cũng không thích người bất kính với sư phụ.