"Phù thuật... Theo dân nữ lý giải, phù thuật chính là một thuật pháp hiếm có trong thiên hạ, thăng tới phù giả cấp cao, mới có hy vọng bước vào thực cảnh phù thuật.". Phượng Thiên Tuyết trầm ngâm một chút, lạnh nhạt nói ra.
Huyền Vương càng thêm mất hứng, phù thuật của hắn đã dừng tại cấp tám từ rất lâu về trước rồi, một mực không có dấu hiệu thăng cấp.
Mà ý của Phượng Thiên Tuyết, là hắn không có tư cách bước vào thực cảnh phù thuật?
Thực cảnh, cũng chính là ý cảnh chân chính, bất cứ ai đều sẽ có lý giải riêng của mình đối với thực cảnh.
Lý giải, định trước phương hướng của mình.
"Theo ta được biết, trên đại lục Thiên Long, chỉ có mười phù thuật sư tới được huyền tông sơ cấp, năm mươi người là huyền giả sơ cấp, một trăm ba mươi người dưới cấp tám, ý của ngươi là nói một trăm tám mươi phù thuật sư đó, đều không có hy vọng bước vào phù giả sơ cấp?".
Thanh âm của Huyền Vương rét run, Thập vương tử lại bắt đầu lo lắng Phượng Thiên Tuyết bị thiệt.
Người ở dưới đài cũng phát ra từng tiếng cười vang, chế nhạo Phượng Thiên Tuyết ngu ngốc.
Dù sao phù thuật sư chính là chức nghiệp hiếm có nhất trên thiên hạ, có thể thăng tới cấp một cũng vô cùng tốt.
Phượng Thiên Tuyết lạnh nhạt lắc đầu, "Huyền Vương hiểu lầm, phù thuật sư, quan trọng nhất là phải có thiên phú, người không có thiên phú, vừa nhìn phù văn sẽ bị té xỉu, thậm chí dẫn đến linh khí trong thân thể bạo động, nguy hiểm sinh mệnh. Đây là thứ nhất. Thứ hai, chính là vận khí. Vận khí tốt, gặp được sư phụ tốt, như vậy người nọ nhất định có thể lấy được nhiều đất dụng võ, nhưng mà nếu như gặp phải sư phụ không tốt, cả đời chỉ có thể dừng lại mà không tiến.".
"Muốn trở thành một phù thuật sư xuất sắc, thiên phú và vận khí đều không thể thiếu. Đương nhiên còn cần cố gắng.". Phượng Thiên Tuyết cau mày, giả vờ khó xử.
Nàng đương nhiên không thể tiết lộ mình là phù thuật sư!
Càng không thể để mọi người biết rõ, nàng biết phù thuật, như vậy sẽ mất đi lá bài tẩy.
Huyền Vương cau mày, cười lạnh một tiếng, "Phượng cô nương giải thích quá tệ rồi, đây là đạo lý mà mỗi người đều hiểu được.".
"Đúng rồi, mỗi người đều hiểu được lý giải của dân nữ đối với phù thuật, vậy là tốt rồi! Có gì không đúng sao?".
Phượng Thiên Tuyết mở to hai mắt, quái dị mà nhìn Huyền Vương, "Chẳng lẽ Huyền Vương gia cho rằng, tu luyện phù thuật, không cần thiên phú? Nếu như không cần thiên phú, vậy khi người nọ không có thiên phú, liếc mắt nhìn phù văn nguy hiểm tới sinh mệnh, vậy còn sống sót sao được? Như không cần vận khí, ngươi không chiếm được phù thuật bảo điển tốt, sao có thể có tu tập thật tốt phù thuật?".
Sắc mặt Huyền Vương gia xanh mét, lời nói của Phượng Thiên Tuyết không có bất kỳ lỗ thủng nào, khiến hắn không phản bác được.
"Lại nói thêm... Lấy ví dụ về Huyền Vương gia, vương gia vô cùng có thiên phú, cho nên sáu tuổi liền tu luyện huyền thuật, hiện giờ đã là huyền thuật sư cấp tám, khiến cho người ta bội phục, nếu như Huyền Vương gia không phải sư phụ tốt, làm sao sẽ có được bốn vị đồ đệ xuất sắc?". Mắt phượng của Phượng Thiên Tuyết đảo quanh, ấm giọng nói.
Sắc mặt của Huyền Vương mới hơi khá hơn một chút.
Bốn đệ tử của Huyền Vương ở dưới đài, đều khinh thường bĩu môi, "Nha đầu kia thực biết vuốt mông ngựa, mồm mép linh hoạt, lại có thể khiến sư phụ không bắt bẻ được nàng!".
"Huyền Vương gia, ngài nói giải thích của ta, đúng không?".
Phượng Thiên Tuyết cười nói.
Trên đài dưới đài, đều lặng ngắt như tờ!
Cao minh, thực là cao minh! Một chiêu này của Phượng Thiên Tuyết, là đánh phủ đầu Huyền Vương gia!
Nếu như Huyền Vương gia phủ nhận, như vậy chính là phủ nhận thực lực của mình trước mặt đông người rồi!
Huyền Vương tức giận trong lòng, nhưng lại không thể phản bác, không khỏi phẫn nộ cười nói: "Phượng cô nương nói hay lắm, nếu như vậy, xin mời xuống đài đi!".
Bỏ đi! Một tiểu nha đầu mà thôi, sao hắn phải so đo làm gì? Thật sự là kỳ quái, nha đầu kia mới tới đây lần đầu, nên mới dám khinh thường người của hắn như thế?
Trên cây dong gần đó, nam tử áo trắng ẩn nấp ở đó khẽ cười một tiếng, "Nha đầu kia, Huyền Vương khó ứng phó trong truyền thuyết, lại bị nàng dùng miệng chinh phục!".