Hộ vệ thấy thế, lại sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, “Điện hạ…Ngươi làm sao vậy? Điện hạ…”.
Thập vương tử sầu thảm cười cười, “Dường như… So với vừa mới rồi còn muốn đau hơn, độc… tính dường như càng mạnh!”.
Rốt cuộc Hiên Viên Mặc Ngọc nói không ra lời, dùng hết toàn lực chống cự lại một cổ đau đớn kia.
“Thập vương tử điện hạ, thuốc này của bổn tiểu thư, ngươi còn muốn hay không?”.
Phượng Thiên Tuyết giơ lên Cửu Chuyển Tán Độc hoàn trong tay, “Cửu Chuyển Tán Độc hoàn này, có thể giải trăm độc, cho dù là độc mới nhất, hoặc bỏ thêm độc chú, chỉ cần không phải huyết chú ma thú, đều có thể giải …”.
“Muốn…xin Phượng tiểu thư lập tức cho…Ta!”.
Thập vương tử kêu lên.
Hắn tin tưởng Phượng Thiên Tuyết vô điều kiện.
“Không thể ăn viên thuốc của nàng, thập vương tử điện hạ!”. Trinh Như Ý kêu lên, ‘Nhỡ lát nữa nàng lấy mạng ngươi …”.
“Nếu thập vương tử ăn vào hoàn này, độc trong vòng một nén hương không giải được hoàn toàn, như vậy…Phượng Thiên Tuyết nguyện đem mạng giao cho thập vương tử, tự nhiên là giết hay xẻo muốn làm gì cũng được!”.
Phượng Thiên Tuyết lạnh nhạt nói, “Các ngươi đừng vì chính mình không có năng lực, mà làm tánh mạng thập vương tử nguy hiểm!”.
Phượng Thiên Tuyết nói, làm sắc mặt Huyền Vương khó coi đến cực điểm!
Cái tiểu bối bừa bãi này, vậy mà mắng hắn như vậy?
“Được, cho hắn ăn vào!”.
Huyền Vương mở miệng, hắn phải nhìn xem, độc chính mình không thể giải, Phượng Thiên Tuyết loại tiểu bối này làm sao có thể giải được!
Hộ vệ tiếp nhận viên thuốc từ chỗ Phượng Thiên Tuyết, vội vàng đưa đến bên miệng thập vương tử, thập vương tử gian nan nuốt viên thuốc xuống.
Lúc này sắc mặt thập vương tử đã biến thành màu đen, vương tử vô cùng tuấn dật không ăn giải dược sớm, phỏng chừng rất nhanh thôi sẽ trở thành một khối thi thể!
Một thị vệ khác vội vàng đưa nước lên, thập vương tử uống một ngụm, viên thuốc kia từ trong cổ họng chảy xuống bụng, chỉ cảm thấy một cổ khí tức mát lạnh trong nháy mắt tràn ngập thân thể hắn!
Thần kỳ chính là, đau đớn lập tức giảm bớt, cảm giác được độc trong cơ thể cháy bỏng thân thể hắn, vậy mà chậm rãi giảm đi nóng rực, chậm rãi bị cổ khí tức mát lạnh kia dung hợp!
Mọi người trừng lớn đôi mắt, mở to mà xem sắc mặt thập vương tử, nháy mắt tốt lên rất nhiều!
Thập vương tử Hiên Viên Mặc Ngọc hít một hơi thật sâu, vậy mà hộc ra một ngụm khí đen, rồi sau đó cả người đều lên tinh thần.
Huyền Vương âm thầm giật mình, nhìn Hiên Viên Mặc Ngọc kinh ngạc nói: “Mặc Ngọc, hiện giờ ngươi cảm thấy thế nào?”.
Hiên Viên Mặc Ngọc ngượng ngùng cười, “Ta cảm thấy độc trong cơ thể, dường như hóa giải hoàn toàn!”.
Mặt Huyền Vương lúc đỏ lúc trắng, không cam lòng nói: “Bổn vương xem cho ngươi!”.
Dứt lời, cầm hắn tay, bắt mạch cho Hiên Viên Mặc Ngọc.
Trong mắt Hiên Viên Mặc Ngọc tràn đầy ý cười, mồ hôi lạnh đã được thị vệ lau rớt, khí đen trên mặt tự nhiên biến mất, mặt mày vậy mà có khuynh hướng hồng hào!
Huyền Vương xem mạch Hiên Viên Mặc Ngọc, càng ngày càng cảm thấy khả nghi, vì sao những độc đó, lập tức biến mất?
Chẳng lẽ viên Cửu Chuyển Tán Độc hoàn kia, thật sự kỳ diệu như vậy, mặc kệ đối phương nghiên cứu chế tạo ra độc gì, nàng thật sự đều có thể giải hết?
Phải biết rằng có một số độc, là độc tông hoặc là độc thánh chuyên môn nghiên cứu chế tạo ra, không phải chính người đó, căn bản là không có khả năng giải hết!
Nhưng mà, độc trong cơ thể Hiên Viên Mặc Ngọc, thật sự chậm rãi biến mất, thật thần kỳ!
Chưa từng có giải dược, có thể ở trong thời gian ngắn như vậy đều giải hết độc!
Sắc mặt Huyền Vương càng ngày càng khó coi, Phượng Thiên Tuyết đây là trắng trợn đánh vào mặt hắn, đánh đến vang dội!
Mọi người trợn mắt há hốc mồm!
Bọn họ đều không phải đồ ngốc, liếc mắt một cái là nhìn ra độc của Hiên Viên Mặc Ngọc, hẳn là đã giải, nếu không sắc mặt của hắn, làm sao sẽ hồng nhuận lên?
Trinh Như Ý hung hăng cắn môi, không nghĩ tới lúc này đây, vậy mà để cho Phượng Thiên Tuyết tiện nhân này lên mặt!