Hoắc Viễn Hành tới đây khi đã chạng vạng, lúc ấy Ninh Như Ngọc đang sai nha hoàn bày cơm tối, nhìn thấy Hoắc Viễn Hành được nha hành dẫn lại đây, nàng vội vàng đứng lên rồi đi ra đón chàng. Khi biết Hoắc Viễn Hành vẫn chưa dùng bữa, Ninh Như Ngọc sai nha hoàn nhanh chân tới phòng bếp truyền ý tứ làm thêm mấy món đồ ăn.
Thức ăn rất nhanh đã được chuẩn bị xong rồi đưa lên, bữa tối được bày ở phòng khách, nha hoàn lại đây mời bọn họ qua đó, Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành cùng đi tới phòng khách dùng bữa tối, Từ thị và Ninh Khánh An đang chờ hai người họ.
Sau khi ngồi xuống thì nói chuyện vài câu, Ninh Khánh An bảo mọi người bắt đầu dùng bữa, Hoắc Viễn Hành ngồi bên cạnh Ninh Như Ngọc, giơ tay gắp cho nàng một cái đùi gà, bỏ vào trong chén cho nàng, nhìn nàng nói: “Ăn nhiều một chút.”
Ninh Như Ngọc nói một câu cảm ơn rồi cúi đầu ăn cơm.
Hoắc Viễn Hành nhìn thấy, lại múc một chén canh, đặt bên cạnh bàn cho nàng.
“Chàng cũng ăn đi.” Ninh Như Ngọc buông chén, gắp cho Hoắc Viễn Hành một miếng bò kho.
“Được.” Hoắc Viễn Hành lên tiếng, ăn miếng bò kho mà Ninh Như Ngọc gắp cho chàng.
Từ thị và Ninh Khánh An nhìn cảnh tượng hai người ở chung cho vào trong mắt, cảm tình của hai người càng tốt thì bọn họ càng yên tâm, vừa lòng mỉm cười.
Sau khi ăn xong, Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành đi tản bộ trong sân, thời điểm chạng vạng, gió lạnh từ hồ sen bên kia thổi qua tới, mang đến từng luồng khí se lạnh, xua tan cái nóng khốc nhiệt của mùa hè.
“Ta nghe nói, chàng phụng mệnh của Hoàng Thượng đi bắt giam phủ Lương Vương à?” Ninh Như Ngọc nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Viễn Hành đang đi ở bên cạnh, ánh mắt dừng ở sườn mặt cương nghị của chàng, tò mò hỏi: “Lương Vương thật sự phản quốc thông đồng với địch ư?”
Hoắc Viễn Hành dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía nàng, giơ tay vỗ nhẹ lên má nàng, cong môi nói: “Sự thật chính là như thế, chúng ta lục soát được vài phong thư liên lạc với Lục Vương ở phía Bắc trong thư phòng của Lương Vương, còn có sổ sách ghi chép mà hắn âm thầm buôn bán thiết khí cho Bắc Lục, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, đúng là hắn bán nước, thông đồng với địch.”
Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, lần này Lương Vương chạy trời không khỏi nắng.
“Khi chàng mang binh đi bắt Lương Vương có gặp nguy hiểm gì không?” Ninh Như Ngọc quan tâm hỏi.
Hoắc Viễn Hành bình tĩnh nói: “Hoàng Thượng biết được Lương Vương muốn lợi dụng đêm tối để chạy trốn nên mới sai ta mang binh đi bắt người, trước đó ta đã có chuẩn bị, không gặp nguy hiểm gì.”
Ninh Như Ngọc nghiêng đầu nhìn chàng, chớp chớp đôi mắt: “Vậy chàng nói cho ta nghe, chàng bắt được Lương Vương như thế nào đi?”
Cảnh Tuyên Đế đã muốn diệu trừ Lương Vương từ rất lâu rồi, hắn phái ám vệ âm thầm giám thị nhất cử nhất động của Lương Vương, sau khi tìm được chứng cứ phạm tội của Lương Vương, hắn lập tức phái Hoắc Viễn Hành mang theo binh mã đi bắt Lương Vương. Khi Hoắc Viễn Hành mang theo binh mã đuổi tới phủ Lương Vương, thật ra Lương Vương đã nghe ngóng được tin tức mà chạy trốn thông qua một đường hầm bí mật trong thư phòng dẫn tới bên ngoài thành. Sau khi Hoắc Viễn Hành phát hiện ra đường hầm bí mật thì vội vàng mang theo người đuổi theo phía sau, mãi tới bên ngoài thành mới đuổi kịp Lương Vương đang chật vật trốn chạy.
Lương Vương nhìn thấy Hoắc Viễn Hành mang theo rất nhiều người tới bắt hắn, lập tức biết đại thế đã mất, nhưng vẫn sai thị vệ liều chết phản kháng, người của Hoắc Viễn Hành đại chiến một hồi với người của Lương Vương ở vùng ngoại thành, trong đó còn có hai cao thủ võ lâm được Lương Vương mời với giá cao, võ công cao cường, giết người như ma, vừa ra tay đã giết vài thị vệ, máu thịt bắn thật xa, Hoắc Viễn Hành thấy thế thì lập tức rút kiếm ra trận, lấy một chọi hai, khó khăn lắm mới ngăn cản được sát chiêu hung ác của hai người, ba người đánh nhau kịch liệt, cuối cùng Hoắc Viễn Hành mới giết chết được hai người kia.
Lương Vương nhìn thấy hai cao thủ mà hắn ra giá cao mời tới đã bị giết chết, xoay người cất bước muốn chạy, Hoắc Viễn Hành nắm đao trong tay rồi ném về phía hắn, đao sắc bén sượt qua bên tai của Lương Vương, cắm trước mắt hắn ta hai bước, Lương Vương nhìn chằm chằm vào cây đao cứng rắn kia, chân mềm đến mức run lên bần bật, nếu vừa rồi không phải hắn hơi chạy chậm lại một chút thì cây đao kia đã trực tiếp xuyên qua người hắn.
Trốn không thể trốn, người bên cạnh đã bị giết chết, Lương Vương chân mềm đến run lên, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Viễn Hành cầm một cây kiếm sáng chói đi tới trước mắt hắn, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn, vung tay lên, lệnh cho thị vệ bắt hắn lại.
Toàn bộ quá trình bắt giữ Lương Vương thoạt nhìn rất đơn giản, chỉ là lục soát chứng cứ rồi mang binh đi bắt người, nhưng thật ra Hoặc Viễn Hành đã làm không ít việc ở giữa mới có thể thuận lợi bắt lấy Lương Vương như vậy.
Nhưng Hoắc Viễn Hành cũng không nói rõ ràng cho nàng, miễn cho nàng lo lắng.
Hoắc Viễn Hành nắm lấy tay Ninh Như Ngọc, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ, nói: “Không nói chuyện này nữa, ngày mai nàng lại phải về thư viện rồi, lúc đó ta tới đưa nàng đi.”
Ninh Như Ngọc nhìn thấy quầng thâm đen kịt dưới mắt Hoắc Viễn Hành, lập tức biết mấy ngày này chàng đã vất vả như thế nào, nàng lắc đầu, nói: “Không cần đâu, có Bích Hà đi cùng ta là được, chàng bận như vậy, không cần lãng phí thời gian làm việc này.”
“Nhưng ta muốn đích thân đưa nàng đi.” Hoắc Viễn Hành làm bộ ra vẻ bị ủy khuất, giống như đứa trẻ không tranh được viên đường ngọt ngào.
Trái tim Ninh Như Ngọc mềm nhũn, giữ chặt tay chàng, nói: “Nhưng ta luyến tiếc chàng phải vất vả như vậy, mấy ngày này chắc chắn chàng rất bận rồi, quầng mắt xanh đen, vừa nhìn đã biết thiếu ngủ, ngủ không ngon. Ngày mai ta phải dậy sớm tới thư viện, nếu chàng không đưa ta đi thì có thể ngủ nhiều hơn một lát, ta muốn chàng nghỉ ngơi thật tốt.”
Ninh Như Ngọc quan tâm khiến Hoắc Viễn Hành cảm động, duỗi tay ôm eo nàng, để nàng dựa vào trong lòng ngực mình, cúi đầu nhìn nàng: “Thật sự không cần ta đưa nàng đi à?”
Mặc dù đáy lòng Ninh Như Ngọc rất muốn nói, nàng vẫn hi vọng Hoắc Viễn Hành có thể ở bên cạnh nàng nhiều hơn một chút, chẳng sợ chỉ là đưa nàng đi thư viện, nhưng nghĩ đến việc chàng phải vất vả như vậy, nàng lại luyến tiếc, kiên định lắc đầu, cười nói: “Không cần, ta tự mình đi là được.”
“Vậy được rồi.” Hoắc Viễn Hành duỗi tay vuốt ve gương mặt Ninh Như Ngọc, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng chăm chú, nhớ tới một lần sơ sẩy kia, không khỏi có chút tự trách, luôn dặn dò mãi: “Ngày mai nàng mang thêm mấy thị vệ hộ tống nàng tới thư viện, trên đường đi phải cẩn thận.”
“Đã biết, ta không phải trẻ nhỏ, chàng cứ yên tâm đi.” Ninh Như Ngọc nhịn không được mà cười rộ lên. Hoắc Viễn Hành nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười của nàng, duỗi tay véo nhẹ một cái, cũng cười theo nàng.
Ngày hôm sau Ninh Như Ngọc đi thư viện, quả nhiên Hoắc Viễn Hành không tới, nhưng hai người đã nói rõ từ trước nên Ninh Như Ngọc cũng không cảm thấy gì, khi sắp lên xe ngựa để rời phủ thì Trần ma ma ngồi xe ngựa chạy đến.
Trần ma ma vừa cầm theo một hộp thức ăn trong tay vừa đi xuống từ trên xe ngựa, hành lễ, mỉm cười nói: “Đây là Hầu Gia sai nô tỳ đưa thức ăn tới, là bánh ngọt do nô tỳ tự tay làm, để Tứ tiểu thư mang tới thư viện.”
“Làm phiền Trần ma ma.” Ninh Như Ngọc bảo Bích Hà nhận lấy hộp thức ăn từ trong tay Trần ma ma, mỉm cười đáp lời Trần ma ma.
Trần ma ma nói: “Tứ tiểu thư khách khí, sáng sớm Hầu Gia đã tới Đại Lý Tự, trước khi đi thì sai nô tỳ làm những thứ này, Tứ tiểu thư thích thì nô tỳ vui rồi.”
“Sáng sớm Minh Tông đã đi Đại Lý Tự?” Ninh Như Ngọc biết Hoắc Viễn Hành luôn luôn bận rộn, hiện tại đang thẩm tra xử lí án tử của Lương Vương, khẳng định là không thể nghỉ ngơi thật tốt, nàng cảm thấy đau lòng không thôi.
Trần ma ma nói: “Đúng vậy, sáng sớm Đại Lý Tự đã cho người tới mời Hầu Gia qua đó, tối hôm qua Hầu Gìa bận đến đêm khuya mới ngủ, hôm nay sáng sớm đã phải ra cửa.”
Ninh Như Ngọc nhớ tới việc hôm qua Hoắc Viễn Hành ở lại tới khi trời tối mới rời đi, sau khi trở về thì bận tới tận đêm khuya, sáng sớm lại bị gọi đi Đại Lý Tự, thật sự quá vất vả, đau lòng mà nói với Trần ma ma: “Làm phiền ma ma trở về chăm sóc thật tốt cho Minh Tông, nhắc nhở chàng phải nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng khiến bản thân quá mệt mỏi.”
Trần ma ma cười khổ: “Nô tỳ biết, chỉ là Hầu Gia không chịu nghe nô tỳ, nếu về sau có cơ hội, mong Tứ tiểu thư trực tiếp khuyên bảo Hầu gia thì sẽ hữu dụng hơn nô tỳ nói rất nhiều.”
Ý tứ quá rõ ràng, khuôn mặt nhỏ của Ninh Như Ngọc đỏ hồng, gật đầu: “Ta biết, ma ma vất vả rồi.”
“Không vất vả, đều là việc mà nô tỳ nên làm.” Trần ma ma cười xua tay, nói: “Thời gian không còn sớm, Tứ tiểu thư nhanh lên xe ngựa đi.”
Ninh Như Ngọc gật đầu, đỡ tay Bích Hà lên xe ngựa, Trần ma ma thối lui sang một bên, nhìn theo bóng dáng xe ngựa rời đi.
Xe ngựa chạy một đường ra khỏi thành, thuận lợi tới thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử rồi dừng trước cổng, Ninh Như Ngọc đỡ tay Bích Hà xuống xe ngựa, chưa đi được mấy bước, xe ngựa của Chu Tư Kỳ cũng tới, Ninh Như Ngọc liền đứng ở một bên chờ nàng ấy.
Chu Tư Kỳ cực kì vui mừng, không cần nha hoàn đỡ, tự mình nhảy xuống từ trên xe ngựa, chạy tới bên cạnh Ninh Như Ngọc: “Như Ngọc, nhìn thấy ngươi thật là vui, ha ha ha ha……”
Ninh Như Ngọc nghe tiếng cười của nàng ấy mà nổi hết cả da gà, đánh một cái lên cánh tay của nàng ấy: “Làm gì thế, cười khoa trương như vậy?”
Ninh Như Ngọc dừng lại nhìn nàng ấy một cái, trông thấy vẻ mặt hưng phấn tươi cười của nàng ấy, thật ra nàng có thể lý giải tâm tình này, xác thật rất hả giận.
“Ngươi không vui sao?” Chu Tư Kỳ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng thì hỏi lại.
Ninh Như Ngọc nhàn nhạt nói: “Không phải không vui, chúng ta có thù oán với quận chúa Trường Bình, nhưng cũng không nên bỏ đá xuống giếng khi nàng ta gặp nạn, nàng ta có kết cục như vậy bởi vì Lương Vương tạo nghiệt, Lương Vương làm nhiều chuyện xấu xa thì rơi xuống kết cục này là trừng phạt đúng tội.”
“Vẫn là ngươi nói đúng, được, chúng ta không nói về nàng ta nữa.” Chu Tư Kỳ cười cười, không hề để việc này trong lòng, ôm cánh tay của Ninh Như Ngọc rồi đi vào thư viện.
Mấy ngày sau, Ninh Như Ngọc đều học tập trong thư viện, không còn bao lâu nữa sẽ lại tới kỳ thi cuối kỳ, việc học nặng nề, Ninh Như Ngọc còn muốn giúp Chu Tư Kỳ ôn tập, mỗi ngày đều không có thời gian nhàn rỗi.
Hôm đó, Ninh Như Ngọc đang đọc sách với Chu Tư Kỳ ở trong phòng, Bích Hà vội vàng chạy vào từ bên ngoài, mặc dù sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng bước chân vội vã đã bán đứng nội tâm của nàng ấy.
Bích Hà vội vàng nói chuyện, cũng không rảnh lo việc hành lễ, tiến lên giữ chặt lấy cánh tay của Ninh Như Ngọc, nói: “Tứ tiểu thư, có tin tức truyền tới từ Tây Nam, Uy Viễn Hầu bị trọng thương trên chiến trường, mệnh ở sớm tối, đại quân của triều đình bị bắt giữ, tình huống vô cùng nguy cấp……”
Ninh Như Ngọc không kịp nghe hết, trong đầu đã tức khắc hiện ra hình ảnh mà nàng đã từng nằm mơ thấy một lần, trên chiến trường nơi nơi đều là thi thể, còn có Hạo biểu cả người là máu, nàng kích động đứng bật dậy từ trên ghế, ống tay áo rộng dài hất rơi sách vở xuống mặt đất, nhưng cũng không có tâm tình nhặt lên, nàng sốt ruột nói: “Đại cữu thế nào, Hạo biểu ca thế nào? Không được không được, hiện tại ta lập tức xin nghỉ với viện trưởng, chúng ta quay về Tấn Đô Thành.”