Ngày 24 tháng sáu theo Nông lịch, ban ngày có tin tức truyền vào Tấn Đô Thành, Hoắc Viễn Hành đã dẫn theo đại quân tới địa phương cách kinh thành một trăm dặm. Cảnh Tuyên Đế có điều suy xét, hạ chỉ cho bọn họ tạm nghỉ cách kinh thành tám mươi dặm, đại quân tạm thời không vào thành, dựng trại đóng quân ở bên ngoài thành, lấy lý do để nghỉ ngơi chỉnh đốn, về sau sẽ có ý chỉ triệu vào kinh.
Về sau sẽ có ý chỉ triệu vào kinh, cái gọi là về sau này rất khó nói, có thể chỉ là ba năm hai ngày, cũng có thể là mười ngày nửa tháng, ai cũng không thể biết trước, không biết rốt cuộc Cảnh Tuyên Đế có ý gì.
Tin tức truyền tới Ninh gia, Ninh Khánh An an ủi Ninh Như Ngọc: “Đừng lo lắng, hẳn là sẽ không có việc gì lớn, Hoàng Thượng làm như vậy, chỉ vì suy xét đến việc gần đây trong kinh mới xảy ra quá nhiều chuyện, không thích hợp cho đại quân vào thành mà thôi, chờ thêm hai ngày nữa, khẳng định sẽ có ý chỉ mới, đến lúc đó mấy người Vũ An Hầu tất nhiên sẽ được vào kinh.”
Ninh Khánh An là người rất hiểu Cảnh Tuyên Đế, nếu ông đã nói như vậy, khẳng định sẽ không có việc gì nghiêm trọng, Ninh như Ngọc cũng an tâm hơn.
Dùng qua cơm tối, Ninh Như Ngọc trở về phòng nghỉ ngơi, đọc du ký về Tây Nam trong chốc lát, nha hoàn chuẩn bị nước ấm, nàng đi vào phòng tắm rửa mặt rồi lên giường nghỉ ngơi.
Trong lòng nghĩ tới Hoắc Viễn Hành, Ninh Như Ngọc ngủ cũng không an ổn. Mơ mơ màng màng mà lật người, mơ hồ nhìn thấy một người ngồi ở mép giường, Ninh Như Ngọc kinh hoảng, lập tức tỉnh táo lại trong nháy mắt, đột nhiên mở to mắt, đối diện với khuôn mặt đẹp trai, trong đôi mắt sáng như sao trên trời phản chiếu bóng dáng nàng, trên khuôn mặt anh tuấn là nụ cười sủng nịnh, mùi hương quen thuộc ập vào trước mặt.
“Minh Tông! Chàng đã về rồi!” Ninh Như Ngọc đặc biệt vui vẻ, kích động kêu ra tiếng, mở ra hai tay, vui mừng mà nhào vào trong lòng ngực của Hoắc Viễn Hành.
“Ta đã trở về.” Hoắc Viễn Hành dùng một tay ôm lấy nàng, bàn tay to khác khô ráo ấm áp xoa tóc nàng, cúi đầu ôn nhu nhìn nàng rồi nói.
Ninh Như Ngọc vùi đầu trước ngực chàng, giống như con mèo nhỏ đáng yêu cọ cọ vào người chàng, kích động tới mức sắp bật khóc: “Minh Tông, ta rất nhớ chàng, mỗi ngày đều rất nhớ chàng, chàng trở về thì tốt rồi.”
Hoắc Viễn Hành dùng hai tay nâng mặt nàng lên, ánh mắt dịu dàng thâm tình nhìn nàng chăm chú, dùng ngón tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng miêu tả gương mặt nhỏ của nàng: “Ta cũng rất nhớ nàng, mỗi ngày đều rất nhớ nàng, mỗi khi nhớ nàng thì lại thầm tưởng tượng dáng vẻ của nàng ở trong đầu, nhớ nụ cười của nàng, dáng vẻ khi nàng khóc, rất nhiều lần mơ thấy nàng kêu ta ôm nàng, nhưng mỗi lần ta muốn ôm nàng, nàng đã tan biến không thấy tăm hơi, mộng cũng liền tỉnh.”
“Sau đó ta thầm nghĩ, phải nhanh chóng đánh xong trận này, đánh cho Nam Cương hoa rơi nước chảy, đánh thắng là ta có thể trở về, cứ tâm tâm niệm niệm mấy tháng như vậy, cuối cùng cũng đánh bại được quân Nam Cương. Ta lập tức mang theo đại quân gấp không chờ nổi mà vội vàng trở về, cũng chỉ mong có thể nhìn thấy nàng sớm hơn một chút. Hiện tại thì tốt rồi, cuối cùng cũng được gặp nàng. Đình Đình, ta yêu nàng.”
Đây là những lời nói từ tận đáy lòng của Hoắc Viễn Hành, tràn đầy chân thành thâm tình với Ninh Như Ngọc, chàng là một tướng quân lạnh lùng, không ai có thể tưởng tượng nổi, sẽ có một ngày chàng nói một đoạn lời âu yếm động lòng người dài tới như vậy.
Đúng vậy, đây là lời âu yếm, trong lòng Ninh Như Ngọc, những lời nói kia còn ngọt hơn ăn mật uống đường, chàng là thật lòng yêu thương nàng.
Hai mắt Ninh Như Ngọc sáng lấp lánh nhìn chàng, tươi cười ngọt ngào nở rộ trên môi, ôm chặt eo Hoắc Viễn Hành: “Ta cũng yêu chàng.”
Lời âu yếm là mê dược động lòng người nhất, Hoắc Viễn Hành nhớ Ninh Như Ngọc, cũng nhớ hương vị ngọt ngào trên người nàng, mỹ nhân xinh đẹp kiều diễm ở trước mặt, không những mê hoặc người chàng, mà còn mê hoặc trái tim chàng, cho dù là thánh nhân cũng không thể kháng cự.
Ngay lập tức, Hoắc Viễn Hành đột nhiên cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm của Ninh Như Ngọc, dùng sức mà mút vào, như là một con thú hung bạo đã bị bỏ đói thật lâu, muốn một ngụm một ngụm mà nuốt con mồi trong lòng ngực xuống bụng.
Hoắc Viễn Hành hôn rất mãnh liệt, giống như mưa rền gió dữ, Ninh Như Ngọc tựa như cây non trong mưa gió, nỗ lực đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của chàng, cơ hồ đơn phương bị chàng hung hăng cướp lấy ngon ngọt trong khoang miệng.
Thân thể của Hoắc Viễn Hành đang điên cuồng kêu gào, cảm thấy chỉ có nụ hôn nóng bỏng như vậy thì căn bản không đủ, chàng đem nàng áp đảo lên trên giường, đệm chăn đều là hương vị trên người nàng, thơm ngọt mê người, dụ dỗ con mãnh thú trong thân thể chàng, kêu gào muốn cướp lấy càng nhiều.
Chàng hôn đôi môi đỏ mọng của nàng, đầu lưỡi chui vào trong miệng nhỏ, dây dưa với cái lưỡi đinh hương của nàng, một tay chống ở bên cạnh sườn của nàng, một tay dọc theo eo nàng mà trượt xuống……
Vỗn dĩ Ninh Như Ngọc mặc rất mỏng manh, phía trong áo lót màu trắng là yếm đào đỏ rực, thêu họa tiết hoa mẫu đơn, hai tiểu bạch thỏ trắng nõn đáng yêu được cái yếm miêu tả sinh động, căn bản là che không được.
Hoắc Viễn Hành cúi đầu nhìn thoáng qua, tiểu bạch thỏ đỉnh kiều đáng yêu lộ ra trước mắt chàng, hô hấp trở nên dồn dập, trên trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt càng nhìn càng sâu, đôi mắt phiếm hồng, không thể nhẫn nại được nữa, bàn tay to lôi kéo, chỉ nghe được tiếng quần áo bị xe rách một cái, chàng khó khăn lắm mới lôi kéo được cái yếm đang treo trên cổ, hai tiểu bạch thỏ lập tức nhảy ra ngoài……
“Ưm, Minh Tông……” Ninh Như Ngọc xụi lơ nằm trong lòng ngực chàng.
“Ta ở, đừng sợ……” Hoắc Viễn Hành yêu thương mà hôn lên trán nàng.
Thật lâu sau, Ninh Như Ngọc lười nhác mà rúc vào trong lòng ngực chàng, toàn thân bủn rủn đến mức đầu ngón chân cũng không muốn động đậy.
Hoắc Viễn Hành ôm nàng, dịu dàng hôn lên đôi môi đỏ hồng của nàng, lắng nghe tiếng rên nho nhỏ của nàng, khóe miệng lộ ra nụ cười thỏa mãn, giọng nói khàn khàn: “Chỉ muốn ngay ngày mai có thể rước nàng về phủ, thật là luyến tiếc buông nàng ra, cũng may sắp tới ngày thành thân rồi, ta không cần phải chờ quá lâu nữa.”
Ninh Như Ngọc nghe lời chàng nói mà đỏ bừng mặt, giơ tay lên đấm nhẹ vào ngực chàng, chàng thuận thế nắm lấy tay nhỏ của nàng, cúi đầu hôn lên mu bàn tay nàng.
Trong phòng tràn ngập hương vị ngọt nị, hai người đều luyến tiếc phải tách ra, mắt thấy thời gian trôi qua từng chút một, chân trời phía đông đã hửng sáng.
Đêm qua Hoắc Viễn Hành trở về thăm Ninh Như Ngọc là lén lút vào kinh, một đường cẩn thận tránh mặt người khác, tất nhiên không thể bị người khác phát hiện vào thời điểm đặc biệt nhạy cảm này, miễn cho gặp phiền phức không cần thiết.
Ninh Như Ngọc nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ luyến tiếc: “Chàng cần phải rời đi rồi.”
Hoắc Viễn Hành vuốt ve mặt nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng, ôn nhu nói: “Đừng lo lắng, ta sẽ không sao đâu, nhiều nhất là vài ngày nữa, Hoàng Thượng sẽ truyền chỉ cho ta vào kinh, đến lúc đó ta lại tới thăm nàng.”
Lời này rất giống với những gì Ninh Khánh An đã nói, đều rất chắc chắn Cảnh Tuyên Đế sẽ nhanh chóng cho chàng mang binh vào kinh.
Nếu hai người thân thiết nhất đã nói như vậy, có lẽ sẽ không có sai lầm gì, Ninh Như Ngọc cũng an tâm hơn một chút, đẩy cánh tay chàng, nói: “Vậy chàng mau đi thôi, thời gian không còn sớm.”
Hoắc Viễn Hành lại nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, không vui nói: “Vội vã đuổi ta đi như vậy sao?”
Hoắc Viễn Hành nhìn nàng, dưới đáy lòng than nhẹ một tiếng, dùng sức ôm chặt nàng, ôn nhu mà dỗ dành nàng: “Ta cũng luyến tiếc nàng.”
Hai người lại thân mật một trận, mãi tới khi trời sắp sáng rõ, Bích Hà gõ cửa tới lần thứ ba để nhắc nhở thời gian không còn sớm, Hoắc viễn Hành mới miễn cưỡng buông Ninh Như Ngọc ra rồi đứng lên.
“Minh Tông……” Ninh Như Ngọc cũng đứng dậy theo, nàng muốn tiễn chàng.
Hoắc Viễn Hành quay đầu lại, liếc mắt nhìn thấy vết máu đỏ sậm trên khăn trải giường, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, động thủ xé rách khối vải kia.
“Chàng làm gì vậy?” Ninh Như Ngọc lắp bắp kinh hãi.
Hoắc Viễn Hành nói một cách cực kì nghiêm túc, nhưng Ninh Như Ngọc lại không chịu nổi mà đỏ bừng mặt, khuôn mặt trứng ngỗng nóng rát như bị thiêu đốt.
“Ta đi đây.” Hoắc Viễn Hành lại nhìn thoáng khuôn mặt đỏ rực của nàng, khóe miệng cong lên, xoay người đi ra ngoài.
“Ơ……” Khi Ninh Như Ngọc phản ứng lại đây, muốn đuổi theo thì đã không còn kịp.
Khi Hoắc Viễn Hành đi ra ngoài cửa, Bích Hà đang canh giữ ở bên ngoài, nàng ấy nhìn thấy chàng thì khom người hành lễ, Hoắc Viễn Hành hơi gật đầu, dặn dò một câu: “Phải chăm sóc tốt cho tiểu thư của ngươi.”
Bích Hà cúi đầu: “Nô tỳ đã biết.”
Hoắc Viễn Hành điểm mũi chân rời đi.
Trong phòng truyền ra tiếng động, Bích Hà đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Ninh Như Ngọc xõa mái đóc đen dài đứng trong phòng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng giống như quả táo chín, thật sự rất đáng yêu.
“Minh Tông đi rồi?” Ninh Như Ngọc hỏi.
Bích Hà trả lời: “Đi rồi ạ.”
Ninh Như Ngọc ừ một tiếng, không hỏi gì tiếp.
Trong phòng hơi lộn xộn, trên giường càng lộn xộn hơn, khăn trải giường còn thiếu một mảnh, có thể thấy được tình hình lúc trước kịch liệt như thế nào, Bích Hà yên lặng thu khăn trải giường rồi cầm khăn trải giường sạch sẽ trong ngăn tủ tới, trải lên.
Ninh Như Ngọc gật đầu, Bích Hà lập tức ôm khăn trải giường vừa thay đi ra ngoài, đợi khoảng một chén trà nhỏ, Bích Hà quay lại, hành lễ nói: “Tứ tiểu thư, nước ấm đã chuẩn bị xong, nô tỳ đỡ người đi qua phòng tắm.”
“Được.” Ninh Như Ngọc đứng lên, vịn tay của Bích Hà đi qua đó.
Đứng ở trong phòng tắm, Ninh Như Ngọc cởi áo lót trên người, nơi nơi đều là dấu vết xanh xanh tím tím trên da thịt trắng nõn như tuyết, đêm qua, quả thật nàng bị Hoắc Viễn Hành khi dễ đến thảm, dường như đi nửa cái mạng.
Mặc dù Bích Hà đã gặp qua vô số người, đổ máu, đổ mồ hôi, người chết cũng đều đã trông thấy, nhưng khi nhìn thấy vết thương chồng chất trên người Ninh Như Ngọc thì vẫn không nhịn được mà cảm thấy đau.
Bích Hà cẩn thận đỡ nàng ngồi vào chậu nước ấm, nhẹ tay lau thân thể cho nàng, động tác cực kì tinh tế mềm nhẹ, chỉ sợ khiến làn da vô cùng mịn màng kia của Ninh Như Ngọc thương càng thêm thương.
“Thật thoải mái.” Ninh Như Ngọc lười biếng mà ghé vào thành chậu tắm, cảm nhận nước ấm bao phủ thân thể nàng, da thịt toàn thân đều chậm rãi thả lỏng ra, khiến cho nàng thoải mái mà nhắm mắt lại, thở dài một tiếng.