Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 128: Ngày xưa có Trương Xưởng hoạ mi*, hôm nay ta sẽ chải đầu cho nương tử



Bích Hà thức thời dẫn các nha hoàn khác đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc, không khí ái muội, trong không khí lan tỏa mùi hương thơm ngọt, Hoắc Viễn Hành giơ tay vuốt ve gương mặt trắng nõn của Ninh Như Ngọc, khuôn mặt nhỏ trơn bóng mềm mại như nước, sờ lên rất thoải mái, chàng thân mật tiến tới gần bên tai nàng, nói: “Ta muốn ăn nàng.”

Giống như lông chim quét qua lỗ tai, ngứa ngáy tê dại, Ninh Như Ngọc rụt cổ lại theo bản năng, bị Hoắc Viễn Hành trêu ghẹo tới xấu hổ thẹn thùng mà đỏ bừng mặt, tay nhỏ nhẹ nhàng đấm lên ngực chàng, hờn dỗi nói: “Đáng ghét!”

“Thật sự đáng ghét à?” Hoắc Viễn Hành thở ra khí nóng nhắm thẳng vào bên trong lỗ tai nhạy cảm của Ninh Như Ngọc, môi lưỡi như có như không mà đụng vào vành tai nàng, như đang liếm ăn kẹo ngọt, từng chút một từng chút một, chuẩn bị tùy thời mà một ngụm nuốt vào trong bụng.

Mặt Ninh Như Ngọc càng ngày càng đỏ hơn, dùng tay đẩy chàng ra, yếu ớt phản kháng: “Đừng náo loạn.”

Hoắc Viễn Hành bắt được tay nàng, bao vây tay nhỏ của nàng trong lòng bàn tay mình, ngăn cản động tác của nàng, giống như con hổ già túm gọn con thỏ trắng nhỏ, khiến nàng muốn tránh cũng không tránh được, muốn trốn cũng không thể trốn.

Chụt một tiếng, Hoắc Viễn Hành nhanh chóng hôn một cái lên má nàng, Ninh Như Ngọc nghiêng đầu muốn trốn, Hoắc Viễn Hành đuổi theo nàng không bỏ, hai tay ôm eo nàng, bế nàng ngồi lên trên đùi mình, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng ngực, cúi đầu ngậm lấy đôi môi nàng, thỏa mãn mà hôn môi.

“Ưm……” Ninh Như Ngọc khẽ nâng đầu lên, thừa nhận nụ hôn của Hoắc Viễn Hành. 

Hoắc Viễn Hành dùng một tay ôm eo nàng, một tay kia giữ chặt sau gáy nàng, thâm tình ôm hôn nàng, mãi đến khi nàng thở hổn hển mới cảm thấy mỹ mãn mà buông nàng ra.

Ninh Như Ngọc mềm nhũn người dựa vào trong lòng ngực chàng, khẽ mở cái miệng nhỏ để thở dốc, đôi môi mềm mại đỏ hồng, giống như tô son môi màu đỏ rực.

Ngón tay của Hoắc Viễn Hành khẽ nhúc nhích, vén sợi tóc  rơi trên má nàng lên bên tai, cười nói: “Búi tóc loạn rồi, ta giúp nàng sơ lên.”

Ninh Như Ngọc nghe chàng nói vậy, nâng đôi mắt ngập ánh nước long lanh lên, liếc mắt nhìn chàng một cái: “Chàng biết làm ư?”

“Thử xem.” Hoắc Viễn Hành rất nghiêm túc nói: “Làm vài lần sẽ biết.”

Dứt lời, thật đúng là lôi kéo Ninh Như Ngọc đứng dậy, dẫn nàng tới trước bàn trang điểm rồi ngồi xuống, tự tay gỡ trang sức đang gài trên búi tóc của nàng xuống, mái tóc đen nhánh trơn mượt giống như tơ lụa thượng hạng rối tung rũ xuống dưới, cực kì đẹp mắt.

Đúng lúc có một sợi tóc đen dừng trên cổ tay Hoắc Viễn Hành, chàng khẽ nắm mái tóc đen của nàng, dùng lược bằng gỗ tử đàn chải tóc cho nàng, từng chút một từng chút một, chải từ đỉnh đầu đến đuôi tóc, động tác mềm nhẹ, cẩn thận, chỉ sợ làm đau nàng.

“Đây là lần đầu tiên ta chải đầu cho người khác.” Hoắc Viễn Hành vừa chải đầu cho Ninh Như Ngọc vừa nhìn qua ảnh phản chiếu trong gương rồi nói.

“Chàng lấy ta ra luyện tập đó ư?” Ninh Như Ngọc trêu ghẹo chàng.

“Không phải.” Hoắc Viễn Hành vội vàng phủ nhận, hai mắt không hề chớp lấy một cái mà nhìn nàng chăm chú, nói: “Bởi vì nàng là thê tử của ta, ngày xưa có Trương Xưởng hoạ mi*, hôm nay ta sẽ chải đầu cho nương tử, đúng là không thể tốt hơn.”

*Trương Xưởng họa mi: một điển cố, hai chữ “họa mi” (vẽ lông mày) chỉ tình vợ chồng xuất xứ từ truyện Trương Xưởng trong sách Tiền Hán Thư: Đời Tiền Hán, Trương Xưởng làm chức Kinh Triệu Doãn. Tương truyền thê tử của ông lúc nhỏ bị thương, có sẹo trên lông mày. Mỗi sáng ông vẽ lông mày cho vợ rồi mới vào triều, vì thế thường hay bị muộn. Quan hữu tư đem chuyện ấy tấu với hoàng đế. Hoàng đế trách tội. Trương Xưởng thưa rằng: “Thần nghe nói trong chốn phòng khuê, chuyện vợ chồng riêng tư còn có điều quá hơn là việc vẽ lông mày. Huống hồ, ngài xem trọng tài học của thần.” (Khuê phòng chi nội, phu phụ chi tư, hữu thậm ư họa mi giả). Bấy giờ tuy rằng hoàng để không nói gì cả, nhưng từ đó về sau Trương Xưởng không còn được trọng dụng nữa.

Ninh Như Ngọc bật cười ra tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn chàng, dáng vẻ thật sự rất vui vẻ.

Nhưng mà, nàng thật sự không dám khen tặng tay nghề chải tóc của Hoắc Viễn Hành, lăn lộn một hồi lâu mà cũng chỉ sơ thành một búi tóc lỏng lẻo, miễn cưỡng dùng cây trâm cố định lại, tùy thời đều có khả năng rơi xuống, thoạt nhìn đặc biệt đáng thương, cuối cùng ngay chính bản thân Hoắc Viễn Hành cũng không nhìn nổi.

“Ta gọi Hồng Châu vào vúi tóc cho nàng thôi.” Hoắc Viễn Hành không thể không từ bỏ, buông chiếc lược đang cầm trong tay rồi chuẩn bị đi gọi người.

Ninh Như Ngọc vội vàng giữ chặt tay áo chàng, cười nói: “Ta cảm thấy rất tốt, chàng không cần đi gọi Hồng Châu đâu.”

Hiển nhiên Hoắc Viễn Hành không tin: “Đây là nàng đang an ủi ta ư?”

“Không phải chàng nói thử làm sao? Một lần không được, còn có lần sau!” Ninh Như Ngọc chớp chớp mắt nhìn chàng: “Lần đầu tiên có thể sơ được như vậy đã rất tốt rồi, Trương Xưởng cũng không thể kẻ lông mày đẹp ngay từ lần đầu tiên nha.”

Nghe những lời Ninh Như Ngọc an ủi mình, Hoắc Viễn Hành mới miễn cưỡng từ bỏ, ôm chặt Ninh Như Ngọc: “Lần tới ta nhất định sẽ búi tóc càng tốt hơn.”

“Ừ.” Ninh Như Ngọc hơi mỉm cười, cũng không để việc này trong lòng, nhưng Hoắc Viễn Hành lại coi là thật, giấu nàng mà trộm luyện tập, mãi cho tới sau này Hoắc Viễn Hành lại chải đầu cho nàng một lần nữa, nàng thình lình phát hiện ra, Hoắc Viễn Hành đã có thể búi tóc được mấy kiểu dáng, thật khiến nàng phải lau mắt mà nhìn.

Hai người ở trong phòng thân mật một lúc lâu, khi trời không còn sớm nữa, Hoắc Viễn Hành mới sai nha hoàn đi bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.

Trong phòng bếp đã sớm chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn, bên này vừa truyền lời qua, người trong phòng bếp bắt đầu bận rộn lên, rất nhanh đã làm xong đồ ăn mà Hoắc Viễn Hành muốn.

Bữa tối rất phong phú, có cá lư hấp, vịt xào măng, canh gà hầm nhâm sâm, ngó sen trộn đường dấm, đậu hủ phỉ thúy, củ sen xào thịt, đều là những món mà Ninh Như Ngọc thích ăn.

Ninh Như Ngọc nhìn trên mặt bàn đều là những món mà nàng thích ăn, nàng cực kì kinh hỉ, nhìn về phía Hoắc Viễn Hành, nói: “Sao chàng chỉ sai bọn họ làm món ta thích ăn vậy, chàng…….”

“Đây cũng là những thứ ta thích ăn.” Hoắc Viễn Hành cắt ngang lời nàng muốn nói, kéo tay nàng ngồi xuống bên người mình, vừa gắp đồ ăn cho nàng vừa nói: “Thứ nàng thích ăn cũng là thứ mà ta thích ăn, ta cũng thích ăn những món này, mùi vị rất ngon, nàng ăn nhiều một chút.”

“Đủ rồi, nhiều quá.” Hoắc Viễn Hành nhanh chóng gắp tràn đầy một bát đồ ăn cho Ninh Như Ngọc, Ninh Như Ngọc vội vàng ngăn cản chàng.

“Chàng cũng ăn đi.” Ninh Như Ngọc lấy đũa gắp một cái đùi gà cho chàng.

Thịt gà trơn mềm, cá lư hấp ngọt lịm, ngó sen trộn ngon miệng, một bữa cơm ăn đến mỹ vị vô cùng.

Ninh Như Ngọc đã sớm đói bụng, ăn hết một bát lớn đầy đồ ăn, Hoắc Viễn Hành còn múc thêm cho nàng một bát canh gà: “Canh gà này làm khá ngon.”

Ninh Như Ngọc dùng cái thìa múc một ngụm canh để uống, hương vị tươi ngon, có mùi vị thơm ngọt của nhân sâm kết hợp với vị ngon ngọt của thịt gà, lại được hầm kĩ bằng lửa nhỏ, làm ra một nồi canh gà hầm nhân sâm tươi ngon đẹp mắt.

Sau khi ăn xong bữa tối một cách đặc biệt thỏa mãn, nha hoàn tiến vào thu dọn bát đũa Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành chuyển qua phòng khách uống trà.

Ở phòng khách ngồi trong thời gian khoảng một chén trà nhỏ, trời dần dần tối đi, Ninh Như Ngọc ăn bữa tối quá no nên đi tới đi lui trong phòng khách, Hoắc Viễn Hành nhìn dáng vẻ kia của nàng, không khỏi cười khẽ, đứng lên đi đến bên người nàng, dắt tay nàng, nói: “Ta cùng nàng ra ngoài sân đi dạo một lát nhé.”

Ninh Như Ngọc cảm thấy rất tốt, nàng cũng đang muốn ra ngoài đi dạo để tiêu thực đây, miễn phải ngồi trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ với Hoắc Viễn Hành, nói không chừng lại bị chàng bắt nạt.

Dứt lời, hai người cùng nhau đi ra ngoài sân tản bộ, bọn họ đi từ cửa sau của Sùng An Đường, xuyên qua cổng vòm là đến hoa viên, Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc đi dạo trong hoa viên.

Hoa viên của phủ Vũ An Hầu rất rộng, được trang hoàng lịch sự tao nhã, đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, núi giả thác nước đan xen nhau, cực kì xinh đẹp, có hứng thú.

Đời trước Ninh Như Ngọc gả cho Hoắc Viễn Thành, khi còn ở trong phủ cũng đặc biệt thích tới hoa viên này đi dạo, ở đây có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, đến thời điểm hoa cỏ nở rộ, trong vườn tràn ngập mùi thơm của hoa cỏ, hương thơm nồng đậm, tươi mát sảng khoái.

Đình hóng gió ở bên kia có ba mặt được bao quanh bởi hồ nước, phía trước là một mảnh lá sen xanh biếc, gió thổi qua thì lung lay nhộn nhạo, đẹp không sao tả xiết, phía bên phải có núi giả được thợ thủ công chế tạo thêm thác nước chảy xuống từ trên đỉnh núi, từng trận bọt sóng xôn xao bắn lên, dừng trên hồ hoa sen, tạo ra một vòng lại một vòng gợn sóng, mặt nước gợn sóng không ngừng, ánh sáng lấp lánh.

Ngày mùa hè, sai hạ nhân thả một con thuyền nhỏ ở hồ hoa sen, ngồi trên thuyền, gió lạnh nhè nhẹ, để mái chèo tiến vào chỗ sâu trong lá sen rồi hái hoa sen, lấy đài sen, tiếng nước xao động, cực kì thích ý và vui sướng.

Ninh Như Ngọc vừa hồi tưởng lại những việc xảy ra ở đời trước vừa đi dạo với Hoắc Viễn Hành, càng ngày càng đi sâu vào trong hoa viên, trong bất tri bất giác lại thật sự đi tới hồ hoa sen trước mặt đình hóng gió.

Quả thật bên cạnh bờ của hồ hoa sen có một con thuyền nhỏ, đong đưa trên mặt nước theo gió đêm, đình hóng gió sừng sững đứng một bên, núi giả có thác nước chảy liên tục ở bên cạnh không ngừng xôn xao phun nước, cảnh tượng trước mắt giống y như đúc với đời trước.

Dường như nàng có thể nhìn thấy một nữ hài tử xinh đẹp diễm lệ mặc váy áo màu xanh nhạt đứng ở mũi thuyền, gió nhẹ thổi bay làn váy của nàng, nàng nâng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tinh xảo lên, cười nói với nha hoàn đứng bên cạnh, nha hoàn kia có dáng vẻ mơ hồ, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra đó chính là nha hoàn Bạch Chỉ đã phản bội nàng trước kia, thậm chí nàng còn nhớ tới, ngày thứ ba sau khi nàng chết đi, Bạch Chỉ đã gấp không chờ nổi mà bò lên giường của Hoắc Viễn Thành…….

Cảnh tượng năm đó đan xen luân phiên với hiện tại, mãnh liệt k.ích thích đầu óc Ninh Như Ngọc, trái tim như đột nhiên bị người siết chặt lại, đau tới mức nàng lập tức hít thở không thông, dùng tay che ngực lại, rên nhỏ một tiếng.

“Làm sao vậy?” Hoắc Viễn Hành phát hiện sắc mặt Ninh Như Ngọc không tốt, luống cuống đỡ lấy nàng, căng thẳng khẩn trường mà nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nàng, quan tâm hỏi: “Chỗ nào không thoải mái? Tại sao sắc mặt nàng lại trở nên khó coi như vậy?”

Ninh Như Ngọc vội vàng giữ chặt chàng, hít sâu một hơi, nói: “Thiếp đột nhiên cảm thấy tức ngực khó thở, để thiếp nghỉ ngơi một lát là được, chàng yên tâm đi.”

Khi nói chuyện, trên trán Ninh Như Ngọc đã lấm tấm mồ hôi, lồng ngực buồn bực khó chịu như bị khối đá lớn đè nặng, dường như sắp không thở nổi.

Hoắc Viễn Hành thấy nàng khó chịu như vậy, vội vàng đỡ nàng đến bên cạnh đình hóng gió rồi ngồi xuống, trong tay cầm khăn lau mồ hôi trên trán cho nàng, một tay đặt lên cổ tay nàng để bắt mạch, chàng cảm thấy mạch đập nhanh hỗn loạn, nhưng chàng không nhận ra tật xấu gì, Hoắc Viễn Hành không khỏi nhăn chặt mày, lo lắng mà nhìn Ninh Như Ngọc, phân vân không biết có nên đi mời người có y thuật cao thâm hơn tới bắt mạch cho nàng hay không.

Ninh Như Ngọc tự biết bản thân không có bệnh, sở dĩ nàng đột nhiên cảm thấy không thoải mái, hoàn toàn là bởi vì bị cảnh tượng trước mắt kí.ch thích, mặc dù rất nhiều chuyện ở đời trước đã đi xa, nhưng thù hận vẫn còn chưa hóa giải, những cảm xúc tiêu cực đó ẩn sâu trong linh hồn nàng, khắc sâu rõ ràng như cũ khiến nàng đau đớn tận tim gan.

Ninh Như Ngọc ngồi nghỉ một hồi lâu trong đình hóng gió, dần dần khỏe lại, đối diện với ánh mắt thâm trầm lo lắng của Hoắc Viễn Hành, kéo ra khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt, giơ tay xoa mặt chàng, mềm giọng an ủi: “Thiếp không sao, Minh Tông, đừng lo lắng, có lẽ vì trời quá nóng nên bỗng nhiên thiếp cảm thấy hơi hoảng hốt, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi.”

Hoắc Viễn Hành quan tâm nàng như vậy, Ninh Như Ngọc không muốn làm chàng lo lắng, cũng không biết nên nói chân tướng sự thật kia với chàng như thế nào, nàng đành phải tùy tiện tìm một cái cớ do trời nóng mà qua loa lấy lệ với chàng.

Dường như Hoắc Viễn Hành thật sự tin rằng bởi vì trời nóng quá mới khiến nàng không thoải mái, chàng chặn ngang ôm nàng lên, nói: “Chúng ta quay về thôi.”

Dứt lời thì bế Ninh Như Ngọc lên, bước nhanh ra khỏi đình hóng gió, đi qua hoa viên rồi hướng về Sùng An Đường, ai ngờ đúng lúc gặp được hai người ở phía đối diện, Ninh Như Ngọc ngẩng đầu, chính là Hoắc Viễn Thành và Bạch Chỉ. 

___________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Hoắc Hoắc đeo mặt nạ cũng có thể nọ kia với Đình Đình, không hề có ảnh hưởng gì, mọi người có thể thấy trong các phim cổ trang rồi đó. Còn chuyện bỏ mặt nạ xuống thì đừng nóng vội nha, nước chảy thành sông, tự nhiên sẽ gỡ mặt nạ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.