Tối hôm đó bữa tối bị chậm một canh giờ, Trần ma ma ở ngoài phòng hỏi Hoắc Viễn Hành muốn ăn tối ở đâu, Hoắc Viễn Hành trực tiếp sai người đưa vào trong phòng.
Trần ma ma dẫn theo tiểu nha hoàn mang theo hộp đồ ăn đi vào bày cơm tối, tiểu nha hoàn cầm theo hộp đồ ăn cúi đầu đi vào, một đường cẩn thận, cũng không dám ngẩng đầu nhìn loạn, chỉ thính tai mà nghe được một số âm thanh rất nhỏ. Thanh âm truyền tới từ giường bên kia, nàng ta liếc mắt nhìn theo khóe mắt về phía bên kia một cái, nhìn thấy Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành dịu dàng ôm phu nhân Ninh Như Ngọc vào trong lòng ngực, cúi đầu nói gì đó vào tai nàng, vẻ mặt ôn nhu thâm tình, thấp giọng nói lời nhỏ nhẹ, khác xa dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng lúc bình thường khiến người sợ hãi của Qủy diện tướng quân.
Tiểu nha hoàn là người mới tới không bao lâu, không biết duyên cớ trong đó, chỉ yên lặng mà thầm than trong lòng: “Những người bên ngoài đồn rằng Quỷ diện tướng quân Hoắc Viễn Hành giết người như ma, máu lạnh vô tình căn bản chính là gạt người!”
Ban đêm Ninh Như Ngọc bị Hoắc Viễn Hành trêu chọc tới khuya mới được ngủ, đương nhiên ngày hôm sau nàng dậy muộn.
Nàng ngồi trên giường ngáp một cái, nước mắt cũng chảy ra, mà người bắt nạt nàng đêm qua đến chết đi sống lại thì tinh thần thoải mái phấn chấn đi luyện võ ở sân luyện võ, đây là sự khác biệt thể lực thật lớn giữa nam nhân và nữ nhân, đúng là không thể so sánh.
Khi Bích Hà ở gian ngoài nghe được tiếng động trong phòng, vội vàng tiến vào: “Phu nhân, người dậy rồi.”
“Ừ.” Ninh Như Ngọc nói: “Lát nữa ta muốn đi thỉnh an lão phu nhân.”
“Nô tỳ gọi các nàng tiến vào hầu hạ người rửa mặt chải đầu.” Bích Hà đi ra ngoài, rất nhanh đã dẫn theo nha hoàn mang nước ấm khăn sạch tiến vào.
Bích Hà đi đến mép giường đỡ Ninh Như Ngọc xuống giường, hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo.
Ninh Như Ngọc ngồi xuống trước bàn trang điểm, nha hoàn phụ trách chải đầu hỏi nàng muốn búi tóc kiểu nào, Ninh Như Ngọc bảo nàng búi kiểu tóc bách hợp, cắm bộ diêu, mang lên châu hoa, dán thêm họa tiết hoa nở ở giữa trán, đeo khuyên tai, vẽ lông mi, xoa phấn, tô son.
Sau hơn hai nén nhang mới thu thập xong, Ninh Như Ngọc đang muốn đi tới phòng khách dùng đồ ăn sáng thì Hoắc Viễn Hành đã trở lại sau khi luyện võ xong.
Hoắc Viễn Hành nói: “Đình Đình, lát nữa ta có việc phải ra ngoài, có lẽ không thể dùng bữa sáng với nàng rồi.”
Ninh Như Ngọc nhớ tới việc hôm qua vừa đuổi một nha hoàn ra ngoài, chắc chắn Hoắc Viễn Hành có chuyện quan trọng cần ra ngoài gấp, nàng lập tức nói: “Gấp như vậy sao? Thiếp bảo người chuẩn bị chút đồ ăn cho chàng mang đi ăn trên đường.” Nói xong nàng sai Bích Hà đi chuẩn bị thức ăn.
Vốn dĩ Hoắc Viễn Hành muốn nói không cần, nhưng thấy nàng tích cực như vậy, chàng cũng không muốn đả kích nàng.
“Ta đi rửa mặt.” Hoắc Viễn Hành cất bước đi vào phòng tắm, đã sớm có hạ nhân mang nước ấm tới.
“Thiếp lấy quần áo cho chàng.” Ninh Như Ngọc nói, nàng có tâm tư riêng nên không muốn những thứ như quần áo và vật tùy thân bên người chàng qua tay những người khác.
“Lại đây giúp ta chà lưng.” Hoắc Viễn Hành không chớp mắt mà nhìn nàng.
“À, được.” Ninh Như Ngọc bị chàng nhìn tới căng thẳng khẩn trương mà nuốt một ngụm nước bọt, cất bước đi ra phía trước.
Đứng sau lưng Hoắc Viễn Hành, tay nhỏ mềm mại xoa lên phần lưng dày rộng rắn chắc, đường cong cơ bắp khỏe mạnh cân xứng, hình thành hình tam giác xinh đẹp, nếu có thể bỏ qua những vết sẹo mới cũ đan xen dữ tợn đáng sợ mà nói thì thật là hoàn mỹ đến không thể lại hoàn mỹ hơn, khiến người xem chảy nước miếng ròng ròng.
Ninh Như Ngọc rất nhanh đã chà lau xong phần lưng cho Hoắc Viễn Hành, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn lên vết sẹo dài nhất trên lưng chàng, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, nhỏ giọng hỏi Hoắc Viễn Hành: “Lần trước ta không thấy chàng có vết sẹo này, có phải chàng bị thương khi đi Tây Nam cứu viện không?”
“Đã khỏi rồi, không có việc gì.” Hoắc Viễn Hành xoay người sang chỗ khác, dùng vẻ mặt không thèm để ý tới mà nhìn nàng.
“Đây không phải là vấn đề việc nhỏ hay việc lớn, chàng vì cứu đại cữu và Hạo biểu ca nên mới bị thương đúng không? Tại sao chàng chưa từng nói cho thiếp biết?” Hơn nữa mấy ngày trước đây nàng đều không chú ý tới, nếu không phải hôm nay Hoắc Viễn Hành bảo nàng chà lưng thì không biết tới khi nào nàng mới có thể phát hiện.
Hoắc Viễn Hành thấy Ninh Như Ngọc cuống như vậy thì vội vàng kéo tay nàng, nói: “Đây đều là chuyện đã qua rồi, vết thương cũng đã khỏi, ta không muốn khiến nàng lo lắng, vì thế mới không nói cho nàng biết, nhưng hiện tại nàng đã biết rồi, nàng đừng để trong lòng, được không?”
Ninh Như Ngọc đau lòng nhìn chàng, nước mắt rơi lã chã, khổ sở nói: “Về sau chàng đừng như vậy nữa, có chuyện gì cũng không cần gạt thiếp, chàng cảm thấy không nói cho thiếp biết là không muốn để thiếp lo lắng, nhưng xong việc thiếp mới biết thì càng khổ sở hơn, thiếp sẽ cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, không thể giúp gì cho chàng.”
“Đình Đình, có nàng bên cạnh ta là được rồi, ta không cần nàng phải làm gì hết.” Hoắc Viễn Hành nghiêm túc nói.
“Nhưng chàng cũng không thể gạt thiếp.” Ninh Như Ngọc rất khó chịu, nước mắt lập tức rớt xuống dưới.
Nhìn thấy nàng khóc, trái tim Hoắc Viễn Hành lập tức luống cuống, vô cùng đau lòng, vội vàng đảm bảo nói: “Được được được, về sau ta sẽ không bao giờ dối gạt nàng nữa, nàng đừng khóc.”
Hoắc Viễn Hành luống cuống tay chân mà dỗ dành nàng, khiến nàng an tâm hơn không ít, cố gắng dừng khóc, nhìn chàng nói: “Chàng sẽ giữ lời chứ?”
Hoắc Viễn Hành không hề do dự nói: “Ta đảm bảo về sau sẽ không bao giờ làm Đình Đình phải khổ sở chịu ủy khuất, nếu không ta không được……”
“Đừng nói nữa.” Ninh Như Ngọc bỗng nhiên nhận ra chàng định nói gì, vội vàng nhào lên che miệng chàng lại, không cho chàng nói hết câu: “Chàng đừng nói nữa, chàng sẽ luôn bình an khỏe mạnh.”
“Ừ.” Hoắc Viễn Hành lộ ra tươi cười trên mặt, nói với nàng: “Chúng ta sẽ luôn bình an khỏe mạnh, vĩnh viễn.”
Ninh Như Ngọc dùng hai tay nâng mặt chàng lên, cúi đầu hôn lên môi chàng, Hoắc Viễn Hành tiếp nhận nụ hôn của nàng, chậm rãi đáp lại.
Ninh Như Ngọc hôn rất chậm, hai tay vuốt ve mặt chàng, từ trước đến nay nàng chưa từng cảm thấy mặt nạ trên má trái của chàng lại vướng víu tới vậy, thời khắc này nàng cảm thấy rất khó có thể chịu đựng, tay nhỏ sờ lên mặt nạ bên cạnh muốn lấy nó xuống.
Hoắc Viễn Hành nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thật sự không sao, không thấy đau, ở quân doanh, vết thương lớn nhỏ nào mà chưa từng chịu, có lẽ đã thành thói quen rồi.”
“Minh Tông……” Ninh Như Ngọc lòng đau như cắt, duỗi tay ôm lấy chàng, nghẹn ngạo nói không nên lời.
Hoắc Viễn Hành nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, hôn lên khóe miệng nàng, ôn nhu an ủi nàng: “Đừng khóc đừng khóc, đây đều là chuyện đã qua rồi, đều đã qua rồi, không phải hiện tại ta đang bình an đứng ở đây sao?”
“Minh Tông……”
“Đã không sao rồi, không sao rồi...…”
Sau đó Hoắc Viễn Hành phải tốn rất nhiều công sức, vừa dỗ dành vừa ôm nàng an ủi thì mới khiến Ninh Như Ngọc dừng khóc.
Sau khi Hoắc Viễn Hành thu thập thỏa đáng đi ra cửa, thời gian đã không còn kịp rồi, chàng vội vàng ra ngoài, Ninh Như Ngọc tiễn chàng ra cửa, nhìn chàng lên ngựa dẫn thị vệ đi một đoạn xa thì mới quay về.
Ninh Như Ngọc không có tâm trạng ăn bữa sáng, nàng chuẩn bị một chút rồi đi thỉnh an lão phu nhân.
Vừa vào cửa, Đường thị săm soi liếc mắt nhìn Ninh Như Ngọc một cái, nhếch khóe miệng lên: “Tức phụ của Minh Tông à, mỗi ngày ngươi đều đến thỉnh an lão phu nhân muộn, là cố ý bắt trưởng bối chờ ngươi à?”