Hoắc Viễn Hành lạnh lùng “Hừ” một tiếng, nói với Ngô Nhạc và Triệu Hưng: “Kéo hắn xuống! Hầu phủ của chúng ta không cần loại quản sự lừa trên gạt dưới, lấy hàng kém thay thế hàng tốt, đứng giữa kiếm lời vào túi riêng!”
“Vâng, Hầu Gia!” Ngô Nhạc và Triệu Hưng trăm miệng một lời đáp lại, tiến lên kéo Đường Vượng Tài đi ra ngoài như kéo xác một con chó.
“Xin Hầu Gia tha mạng, xin Hầu Gia tha mạng,……” Khi thân hình cao lớn cường tráng của Ngô Nhạc và Triệu Hưng kéo Đường Vượng Tài đi ra ngoài, hắn mới ý thức được bản thân sẽ chết thảm như thế nào, hoảng sợ kêu to xin tha mạng, nhưng Hoắc Viễn Hành sẽ không có khả năng tha cho hắn.
Thanh âm ngoài cửa dần dần biến mất, Hoắc Viễn Hành quay đầu đánh giá các quản sự đang ngồi trong phòng một lượt, nhận thấy ánh mắt sắc bén uy nghiêm của Hoắc Viễn Hành, mấy quản sự lúc trước kẻ xướng người hoạ với Đường Vượng Tài lập tức biến thành rùa đen rụt đầu, cúi đầu xuống, ngay cả mí mắt cũng không dám nâng lên một chút nào, thở cũng không dám thở mạnh, co rúm bả vai, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, không muốn bị Hoắc Viễn Hành phát hiện.
“Các vị quản sự đều là người làm việc lâu năm ở hầu phủ, hiểu được quy củ của hầu phủ, từ nay về sau, chỉ cần mọi người nghiêm túc làm việc, những việc nhỏ trước kia ta có thể bỏ qua, nếu ai muốn giống như Đường Vượng Tài kia, cũng đừng trách ta không khách khí.” Khí thế uy nghiêm mà đảo qua mỗi một quản sự ngồi ở đây, Hoắc Viễn Hành nhắc lại một lần nữa.
Xử lý Đường Vượng Tài đứng giữa kiếm tiền vào túi riêng trước mặt mọi người, chính là giết gà dọa khỉ, vì để những người khác hiểu rõ trong lòng, đừng vọng tưởng mà cậy già lên mặt, đụng vào điểm mấu chốt của chàng, cũng đừng có ý đồ cho rằng Ninh Như Ngọc tuổi nhỏ mà có thể lừa gạt nàng, bọn họ tuyệt đối không phải là người dễ bị lừa gạt, tốt nhất ước lượng xem bản thân mình có mấy cân mấy lượng, trừ phi không muốn giữ mạng nhỏ! Nhưng chỉ cần về sau dụng tâm làm việc thật tốt, chàng có thể không hề truy cứu nợ nần rối rắm trước kia, nhưng nếu có người có tâm tư không sạch sẽ, dám lấy việc công làm việc tư, có ý nghĩ tham của công, vậy thì đừng trách chàng không khách khí, đến lúc đó tính cả nợ mới lẫn nợ cũ, để xem mông của các ngươi có phải làm từ thịt hay không!
Hoắc Viễn Hành lược bỏ không nói những lời này, nhiều năm nay, Đường thị quản mọi việc trong phủ, Hoắc Viễn Hành chưa từng hỏi nhiều, nhưng hiện tại là Ninh Như Ngọc quản gia, chàng lập tức đứng ra chống lưng cho Ninh Như Ngọc, chính là nói rõ thái độ của mình, chỉ cần là người có chút đầu óc thì đều hiểu rõ dụng ý của chàng, nghiêm túc tự hỏi nên dùng thái độ nào đối với Ninh Như Ngọc, đương nhiên là tôn kính và nghiêm túc làm việc, không cần giở trò bịp bợm cho rằng có thể lừa gạt nàng, thật ra những mánh khóe này căn bản không lừa được nàng.
“Hầu Gia nói đúng, xin Hầu Gia yên tâm, hiện giờ Hầu phu nhân quản lý mọi việc trong phủ, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực phối hợp với Hầu phu nhân, làm tốt những việc trong tay mình.” Mao quản sự là người đã làm việc vài thập niên trong phủ Vũ An Hầu, có số tuổi lớn nhất, có uy tín lớn nhất, rất nhiều quản sự khác đều xem ông làm như thế nào thì làm theo như thế ấy, ông dẫn đầu đứng lên biểu lộ thái độ sẽ nghiêm túc nghe lời Ninh Như Ngọc sai bảo, những quản sự khác cũng đứng dậy theo, chỉ e sợ chậm nửa nhịp thôi cũng chọc Hoắc Viễn Hành bất mãn.
Ninh Như Ngọc nhìn động tác nhất trí đứng lên thể hiện thái độ của các quản sự trước mắt, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mà vừa rồi nàng đã thể hiện ra một phần bản lĩnh, lại có Hoắc Viễn Hành tọa trấn giúp nàng, như sấm rền gió cuốn mà xử lí Đường Vượng Tài, kinh sợ các quản sự ở đây, mới khiến cho bọn họ cung kính nàng từ tận đáy lòng.
Nhưng cho dù là như vậy, cũng không làm Ninh Như Ngọc hoàn toàn yên tâm xuống dưới, thủ đoạn nghiêm khắc có thể ngăn chặn người, nhưng thủ đoạn quá mức nghiêm khắc lại phản tác dụng, nước quá trong ắt không có cá, nàng muốn quản lý tốt toàn bộ hầu phủ, không để một chút nước luộc nào cho quản sự phía dưới là điều không thể, làm như vậy chỉ khiến các quản sự tâm sinh ác cảm, có tiền có thể sai quỷ đuổi ma, khi cần thiết thì phải cho bọn hắn một ít chỗ tốt mới thích hợp, ngược lại còn có thể đạt được hiệu quả làm ít mà công to.
Ninh Như Ngọc mỉm cười nói với các quản sự ở đây: “Mời các vị ngồi, ta xin nhận tâm ý của mọi người, về sau chỉ cần các vị làm việc thật tốt, hầu phủ sẽ không bạc đãi các vị.”
Ninh Như Ngọc nói chính là hầu phủ sẽ không bạc đãi bọn hắn, mà không phải dùng “Ta”, đây là vì thể hiện sự tôn trọng đối với các quản sự, phủ Vũ An Hầu là một thẻ bài có lực ảnh hưởng và thuyết phục hơn nhiều so với một Hầu phu nhân mới tới như nàng.
Mà điểm này cũng vừa lúc thể hiện ra việc nàng và Đường thị bất đồng, trước kia khi Đường thị quản gia, thích nhất là treo bên miệng những câu ta như thế nào thế nào, dường như toàn bộ phủ Vũ An Hầu đều biến thành tài sản riêng của bà ta vậy, hơn nữa bà ta lại đặc biệt thích tính toán chi li, khiến các quản sự phía dưới làm việc vài thập niên trong hầu phủ sinh ra bất mãn trong lòng, đã sớm oán than dậy trời đất đối với Đường thị.
Sau khi các quản sự đều lấy lễ mà ngồi xuống, Ninh Như Ngọc lại nói tiếp: “Từ hôm nay trở đi, ta tiếp nhận việc quản gia trong phủ, ta mới bắt đầu quản gia, sẽ có chỗ không hiểu rõ, mong các quản sự giúp đỡ nhiều hơn.”
“Hầu phu nhân khách khí rồi.” Đám Mao quản sự đồng thanh nói.
Ninh Như Ngọc cười gật đầu, nói: “Ta có một ý tưởng mới muốn nói ra cho mọi người nghe một chút, ta biết mọi người làm việc vô cùng vất vả, về sau chỉ cần các ngươi làm tốt việc được giao, cửa hàng có tiền lời năm sau nhiều hơn năm trước thì số tiền lời dư ra sẽ chia ba phần cho các người làm khen thưởng, nếu là các quản sự phụ trách chọn mua đồ dùng trong phủ thì lấy kết quả làm việc của các ngươi làm tiêu chí so sánh, chỉ cần làm tốt việc được giao, cũng được khen thưởng giống nhau. Mặt khác nếu vẫn luôn làm việc ở hầu phủ, sau khi được 55 tuổi, có thể lĩnh thêm hai lượng bạc trợ cấp mỗi tháng, cho dù về sau không làm việc ở hầu phủ nữa, cũng có thể mỗi tháng đến hầu phủ lĩnh hai lượng bạc tiền dưỡng lão, chỉ cần người còn tồn tại một ngày thì vẫn có thể lĩnh một ngày tiền dưỡng lão này, tuyệt đối sẽ không thiếu một cắc.”
Sau khi Ninh Như Ngọc nói hết, các quả sự phía dưới sôi nổi nghị luận, biện pháp này thật sự quá tốt rồi, chỉ cần tiền lời nhiều hơn thì sẽ nhận được ba phần khen thưởng, đây chính là một con số không nhỏ, nếu năm sau có thể có tiền lời nhiều hơn một trăm lượng so với năm trước, bản thân mình có thể nhận được ba mươi lượng, nếu nhiều hơn hai trăm lượng thì có thể được gấp đôi tới sáu mươi lượng, tiền lời càng nhiều, được khen thưởng cũng càng nhiều, điều này còn nhiều hơn nhiều so với việc lén lút tính kế bòn rút ở sau lưng, chỉ cần làm việc tốt là có thể được khen thưởng, tiền vừa nhiều vừa cầm trong yên tâm, so với tên ngu xuẩn như Đường Vượng Tài thì tốt hơn nhiều, quả nhiên vẫn là Hầu phu nhân có biện pháp tốt, Hầu phu nhân đúng là một người thông minh! Mấy quản sự đều có cái nhìn mới đối với Ninh Như Ngọc, cũng càng ngày càng tin phục nàng hơn, thầm nghĩ rất vui lòng phục tùng Ninh Như Ngọc, nghiêm túc làm việc thật tốt.
Mà những người làm việc lâu năm giống như Mao quản sự lại càng thành tâm hơn, năm trước ông đã đủ 55 tuổi, theo cách tính toán của Ninh Như Ngọc, mỗi tháng ông có thể lĩnh nhiều hơn hai lượng bạc, cộng với tiền công của quản sự hàng tháng, cộng với những khoản thu vào khác, một tháng ông có thể lĩnh không ít bạc, nếu cuối năm cửa hàng tơ lụa buôn bán tốt, tiền lời nhiều hơn, ông còn có thể lấy thêm ba phần bạc khen thưởng, đây chính là một con số lớn nha, tính sơ qua, có thể còn nhiều hơn so với hiện tại, tranh thủ lúc còn làm được việc thì làm nhiều hơn mấy năm, kiếm chút tiền vốn, sau đó về quê xây nhà, mua đất, lúc ông già rồi, thật sự không làm nổi nữa, mỗi tháng còn có thể lĩnh hai lượng bạc tiền dưỡng lão, cũng có thể sinh sống thoải mái dễ chịu, không có nỗi lo về sau.
Có không ít người có ý tưởng giống như Mao quản sự, trong đó có hai quản sự giống như ông, đều đã hơn 50 tuổi, lập tức sẽ được 55 tuổi.
Có một quản sự làm liều hỏi: “Hầu phu nhân, người nói chỉ cần làm việc liên tục ở hầu phủ, tới 55 tuổi thì mỗi tháng có thể lĩnh nhiều hơn hai lượng bạc tiền dưỡng lão là thật hay giả?”
Ninh Như Ngọc nghe vậy thì mỉm cười, nói: “Đương nhiên là thật, ta đã xem qua danh sách các quản sự, Mao quản sự đã đủ 55 tuổi, tháng này lập tức phát nhiều hơn hai lượng bạc tiền trợ cấp, tháng bảy năm sau ngươi cũng đủ 55 tuổi đúng không, đến lúc đó cũng sẽ phát tiền dưỡng lão cho ngươi giống nhau.”
Người quản sự kia ngàn vạn lần không ngờ Ninh Như Ngọc có thể nhớ rõ ràng năm nào tháng nào ông ta sẽ đủ 55 tuổi, không thể ngờ được là đời trước Ninh Như Ngọc đã nhận thức ông ta, khắc sâu ấn tượng đối với ông ta.
Người quản sự hơn 50 tuổi kia nhịn không được mà mặt già đỏ lên, cảm kích không thôi nói: “Đa tạ Hầu phu nhân, đa tạ Hầu phu nhân.”
Ninh Như Ngọc cười nói: “Các ngươi đều là người đã làm việc nhiều năm ở phủ Vũ An Hầu, vì phủ Vũ An Hầu mà trả giá rất nhiều, các ngươi tận tâm tận lực làm việc, hầu phủ phát tiền dưỡng lão cho các ngươi là việc nên làm.”
Ninh Như Ngọc đưa ra mục tiêu như thế này là để khuyến khích sự tích cực cũng như lòng trung thành tận tâm của các quản sự một các tối đa, chỉ cần tích cực nghiêm túc làm việc, làm tốt việc được giao, trung với hầu phủ là có thể nhận được hồi báo thật tốt. Các quản sự đều không phải kẻ ngốc, suy nghĩ cẩn thận một chút, từ nay về sau sẽ không có người phạm vào sai lầm ngu xuẩn như Đường Vượng Tài nữa, có câu nói không có gì mà không thể giải quyết được bằng tiền, nhưng ai mà không muốn bản thân sống lâu một chút.
Xử lí tốt các quản sự, Ninh Như Ngọc làm việc quản gia đã nhẹ nhàng hơn một nửa, người phía dưới đều vui lòng phục tùng nàng, không gây phiền phức cho nàng, nghiêm túc làm việc, trực tiếp giúp nàng tiết kiệm hơn một nửa sức lực, chính là làm ít mà công to.
Vốn dĩ Đường thị đang chờ xem Ninh Như Ngọc bị chê cười, lại không ngờ rằng không thấy chê cười đâu, chỉ thấy Đường Vượng Tài làm sai bị bắt, hơn nữa còn bị Hoắc Viễn Hành sai người đánh một trận rồi đuổi ra ngoài, người làm trong tiệm gạo trên đường lớn phía Đông cũng bị Hoắc Viễn Hành thay đổi triệt để từ trên xuống dưới, Đường Vượng Tài và cậu em vợ của hắn bị Hoắc Viễn Hành đuổi đi, những việc dơ bẩn kia cũng bị Hoắc Viễn Hành sai người tuyên bố ra ngoài, hiện tại toàn bộ Tấn Đô Thành không có ai dám dùng bọn họ, ai cũng không muốn mời một người sẽ lừa gạt mình.
Gần đây Đường thị cũng không có mặt mũi ra ngoài gặp người khác, mỗi ngày đều phải lấy cớ sinh bệnh mà trốn trong phòng không ra khỏi cửa, bà ta bị dọa đến hoảng, lại bởi vì không có quyền quản gia, thiếu nước luộc, trong lòng bị đè nén, vốn dĩ chỉ là một cái cớ, kết quả mấy ngày sau thật đúng là ở trong phòng rồi nghẹn ra bệnh.
Sau khi Ninh Như Ngọc biết được việc này, cười nhạt không nói gì.
Sắc trời đã tối sầm, Ninh Như Ngọc vẫn còn ngồi bên cạnh bàn tính sổ sách, Hoắc Viễn Hành ngồi một lúc lâu ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn nàng, lại liếc nhìn nàng một cái nhưng nàng vẫn không có động tĩnh gì, dứt khoát trực tiếp đứng lên, đi qua đó, không lưu tình chút nào mà rút sổ sách trong tay nàng ra, khiêng nàng lên đi vào nội thất trong tiếng kinh hô và kháng nghị của nàng, đặt nàng lên trên giường, từ trên cao nhìn xuống nàng, vẻ mặt dục cầu bất mãn* nói: “Đình Đình, vì quản gia, nàng đã vắng vẻ ta hai ngày rồi.”