Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 142: Rượu nho



“Làm sao vậy?” Ninh Như Ngọc bị Hoắc Viễn Hành kéo ra sau cửa sổ, thân mình bị chàng ôm vào trong ngực, chặt chẽ bảo hộ, nàng ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi.

“Suỵt!” Hoắc Viễn Hành dùng ngón tay chặn ngang cánh môi của Ninh Như Ngọc: “Suýt nữa thì bị Tiêu Dục Minh phát hiện.”

Lúc này, Tiêu Dục Minh đứng trên đường lớn, ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai của Túy Tiên Lâu, trông thấy một vệt màu đỏ chợt lóe rồi biến mất, hắn hơi nhíu mày theo bản năng, cảm thấy màu đỏ kia khá quen mắt như đã từng nhìn thấy ở đâu, như đã gặp qua ở nơi nào?

Ninh Như Trân ở bên cạnh vẫn đang ríu rít càu nhàu, Tiêu Dục Minh không né tránh được phiền phức này, trong lòng bực bội muốn chết, vung tay áo rời đi.

Trên lầu hai của Túy Tiên Lâu, Hoắc Viễn Hành nhìn từ cửa sổ thấy mấy người Tiêu Dục Minh đã đi xa, kéo tay Ninh Như Ngọc trở về ngồi lại bên cạnh bàn tròn.

“Vừa rồi hắn không phát hiện ra chúng ta chứ?” Ninh Như Ngọc hơi lo lắng, bưng ấm trà trên bàn lên rồi rót một chén nước uống cho bình tĩnh lại.

“Không có.” Hoắc Viễn Hành trả lời rất chắc chắn.

Bên ngoài phòng riêng truyền tới tiếng bước chân, tiểu nhị gõ cửa, nghe thấy bên trong bảo vào đi thì mới đẩy cửa bưng thức ăn vừa mới làm xong đi vào trong.

Mấy món ăn nổi tiếng của Túy Tiên Lâu có đủ màu sắc hình thái hương vị, cá nấu cay vừa ngon vừa cay, nước canh màu đỏ, thịt cá trắng nõn, rải lên một lớp ớt cay, bên trên rải một lớp hành lá thái nhỏ xanh mượt, mùi thơm không thể cưỡng nổi, khiến người ngửi chảy nước miếng ròng ròng.

“Thơm quá.” Ninh Như ngọc nhìn chằm chằm vào đĩa cá nấu cay mà nuốt một ngụm nước miếng, nhấp đôi môi đỏ tươi mấy cái theo bản năng, rất muốn ăn nha.

Hoắc Viễn Hành nhấc đũa gắp một miếng cá, lại cẩn thận bỏ xương cá, sau đó đưa thịt cá vào trong tầm tay của Ninh Như Ngọc, dịu dàng nói: “Ăn đi.”

Ninh Như Ngọc tươi cười nở rộ xán lạn trên mặt, má lúm đồng tiền trên má càng thêm đáng yêu mê người, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, ánh sáng lóa mắt: “Minh Tông, chàng thật tốt.”

“Chỉ tốt thôi à?” Hoắc Viễn Hành nhìn nàng hỏi, tựa hồ rất có ý kiến với một câu đơn giản như vậy.

“Không không không, là rất tốt, cực kì tốt, không ai có thể tốt hơn chàng.” Ninh Như Ngọc nhanh chóng bổ sung, không hề bủn xỉn mà ca ngợi Hoắc Viễn hành, tươi cười trên mặt cười tươi đẹp xán lạn, khiến người nhìn cũng thoái mái theo, cho dù không muốn tin cũng phải tin những lời nàng vừa nói là phát ra từ sâu trong tim.

“Chỉ như vậy?” Dường như Hoắc Viễn Hành vẫn chưa hài lòng, biểu tình trên mặt buồn bực, có chút đau lòng, chàng đã ngầm ám chỉ như vậy rồi, tại sao nàng còn không hiểu chứ?

Thật ra đâu phải Ninh Như Ngọc không hiểu, nàng chính là cố ý nha.

Nhìn thấy Hoắc Viễn Hành lộ ra vẻ mặt buồn bực, nàng lập tức muốn trộm cười thật to, nhưng lúc này còn không dám, phải dỗ dành lấy lòng chàng, nếu không lúc về phòng, chàng sẽ sửa chữa nàng thật thảm hại, đến lúc đó chỉ sợ cả vốn lẫn lời đều phải đòi lại cho bằng hết.

Nghĩ như vậy, Ninh Như Ngọc cực kì thức thời, nhanh chóng cúi người qua đó, hôn một cái lên trên mặt Hoắc Viễn Hành.

Sau khi hôn xong, Ninh Như Ngọc lập tức lùi lại, cúi đầu dùng đũa gặp miếng thịt cá trong bát, cũng không dám nhìn biểu tình trên mặt của Hoắc Viễn Hành.

Người nào đó vừa rồi còn đang buồn bực không vui, hiện giờ cổ tay không chịu khống chế mà run lên, thịt cá đang kẹp trên tay rơi xuống lộp bộp, khóe miệng hơi giơ lên, tươi cười trên mặt càng ngày càng đậm, tâm tình trở nên đặc biệt thoải mái, cực kì vui vẻ.

Có lẽ là vì muốn thưởng cho Ninh Như Ngoc chủ động hôn mình, Hoắc Viễn Hành gắp rất nhiều thịt cá cho nàng, mỗi lần đều giúp nàng cẩn thận bỏ xương.

“Ăn quá ngon, vừa cay vừa ngọt.” Ninh Như Ngọc ăn vô cùng sung sướng, hơi chu đôi môi đỏ hồng vì ăn ớt cay, dùng tay quạt gió, thở dốc hổn hển.

“Nàng muốn uống rượu nho không? Mặc dù hương vị không thuần bằng ở Bắc lục, nhưng cũng không tệ lắm, đúng lúc dùng để giải cay.” Hoắc Viễn Hành vừa nói vừa rót một ly cho Ninh Như Ngọc, đưa đến bên miệng nàng.

Ninh Như Ngọc đang bị cay tới mức chóp mũi đổ mồ hôi, thở dốc hổn hển, đang có nhu cầu cấp bách muốn cái gì đó để giảm bớt vị cay, đúng lúc Hoắc Viễn Hành đưa rượu nho tới, Ninh Như Ngọc bưng ly rượu rồi một ngụm uống hết rượu nho xuống bụng.

Rượu nho có hương vị chua chua ngọt ngọt, uống không tồi, tinh khiết và thơm ngọt lành, vô cùng dễ uống, đúng lúc giảm bớt vị cay trong miệng Ninh Như Ngọc.

“Thiếp muốn nữa.” Ninh Như Ngọc đưa cái ly tới trước mặt Hoắc Viễn Hành, ý cười tươi tắn nhìn chàng, ý bảo chàng lại rót thêm cho nàng một ly.

Tay nhỏ trắng nõn cầm cái ly bằng sứ Thanh Hoa, gương mặt xinh đẹp tươi cười nhìn chàng, má lúm đồng tiền trên má đáng yêu mê người, đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng, dường như có thể nhìn vào tận đáy lòng chàng, khiến chàng không thể nói lời từ chối.

Chất lỏng màu đỏ sậm chảy vào trong ly, Hoắc Viễn Hành lại rót cho nàng một ly rượu nho, Ninh Như Ngọc cười tươi vui vẻ, ngọt ngào nói: “Cảm ơn chàng, cái này uống ngon quá.”

Ninh Như Ngọc ăn cá nấu cay vừa cay vừa nóng, lại uống rượu nho chua chua ngọt ngọt, quả thật là một loại hưởng thụ chốn nhân gian, bất tri bất giác ăn rất nhiều thịt cá, cũng uống hai ba ly rượu nho.

“Cá ở Túy Tiên Lâu ăn ngon, rượu cũng ngon.” Ninh Như Ngọc đỏ mặt, cười tủm tỉm khen ngợi.

“Ăn ngon không?” Hoắc Viễn Hành duỗi tay vuốt ve mặt nàng.

“Ngon.” Ninh Như Ngọc cười khúc khích.

Hoắc Viễn Hành bảo người gói thức ăn mang về cho lão phu nhân Khương thị rồi đứng lên nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Được……” Sau khi cơm nước xong, chuẩn bị rời đi, khi đứng dậy, Ninh Như Ngọc mới phát hiện đầu hơi choáng váng, mới đứng lên từ trên ghế mà thân mình đã mềm nhũn, mềm như bông ngồi trở lại.

“Rượu nho này có tác dụng chậm nhưng thật lớn.” Ninh Như Ngọc dùng tay vỗ vỗ trán, trước mắt hơi mờ mịt, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Viễn Hành, rõ ràng chàng đang đứng bên cạnh mình, mà sao nàng cảm thấy không thể chạm vào chàng.

“Minh Tông, Minh Tông……” Ninh Như Ngọc nhỏ giọng gọi tên Hoắc Viễn Hành, thanh âm mềm mại dễ nghe, lọt vào trong tai chàng khiến trái tim chàng mềm nhũn.

“Đình Đình, nàng uống say rồi.” Hoắc Viễn Hành khom lưng bế nàng lên, nàng lập tức ngoan ngoãn dựa vào trong lòng ngực chàng, giống như con mèo nhỏ.

“Thiếp muốn về nhà.” Ninh Như Ngọc hơi híp mắt, khuôn mặt ửng đỏ, cọ cọ vào ngực Hoắc Viễn Hành, nhỏ giọng nói một câu.

“Được, chúng ta về nhà.” Hoắc Viễn Hành cúi đầu nhìn nàng một cái, hôn nhẹ lên trán nàng, hai tay rắn chắc ôm chặt lấy nàng, bước nhanh ra ngoài.

Từ lầu hai đi xuống, đi ra Túy Tiên Lâu, ngồi trên xe ngựa trở về hầu phủ.

Trong xe, Hoắc Viễn Hành ôm Ninh Như Ngọc, nữ nhân mềm mại ngoan ngoan nằm trong lòng ngực chàng, có lẽ cảm thấy nóng trong người, tay nhỏ kéo quần áo trên người, thân thể khó chịu mà vặn vẹo.

Mông nhỏ cọ tới cọ lui trên đùi Hoắc Viễn Hành, bỗng nhiên đảo qua nơi nào đó, Hoắc Viễn Hành không khỏi hít một hơi khí lạnh, quả thật chính là khổ như bị tra tấn, thật muốn hung hăng đánh mông nàng một trận, ai ngờ cúi đầu xuống lại thấy nữ nhân say rượu lôi kéo vạt áo trước ngực lộ ra hơn một nửa, quần áo mùa hè vốn đã mỏng, cái yếm màu đỏ bao lấy hai đại bạch thỏ tròn trịa như ẩn như hiện, nữ nhân lại hồn nhiên chưa phát hiện ra, còn cọ tới cọ lui trên người chàng.

“Ngoan một chút, đừng làm loạn!” Hoắc Viễn Hành nhịn xuống sự khó chịu trong thân thể, bàn tay to bắt được cái tay nhỏ đang quấy rối của nàng, trong giọng nói lộ ra sự nhẫn nhịn khó chịu.

“Ôi ôi, thật là khó chịu.” Ninh Như Ngọc vùi đầu trong lòng ngực của Hoắc Viễn Hành, nhỏ giọng mà nức nở một tiếng.

“Ngoan, một lát nữa sẽ hết, ngủ một giấc thì tốt rồi.” Hoắc Viễn Hành dịu dàng dỗ dành nàng, bàn tay to vỗ về khuôn mặt nhỏ của nàng.

“Ừm……” Ninh Như Ngọc cọ mặt vào tay chàng, vết chai mỏng trên tay chàng vuốt ve làn da non mịn của nàng, ngứa ngáy khó nhịn, không phải không thoải mái mà là có một cảm giác rất khó tả.

Nghe thấy tiếng rên rỉ không tự giác được mà phát ra từ trong miệng nàng, tiếng rên rỉ yêu kiều, thân thể của Hoắc Viễn Hành chợt căng thẳng, sự trêu chọc ngẫu nhiên này còn làm say lòng người hơn bất kì thời điểm nào, cực kì dụ hoặc, đặc biệt là mỹ nhân trong lòng ngực, mỹ nhân này còn là nương tử của mình, làm gì có nam nhân nào chịu đựng được, cũng không phải muốn học Liễu Hạ Huệ, mỹ nhân ngồi trong lòng vẫn không loạn, nếu như vậy mà chàng còn có thể nhẫn được, trừ phi chàng là kẻ phế vật.

Đương nhiên Hoắc Viễn Hành không phải là phế vật, trước mặt Ninh Như Ngọc chàng cũng không làm được việc mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, ai bảo nàng đẹp như vậy, quả thật chính là yêu tinh quyến rũ chàng.

“Ưm……” Hoắc Viễn Hành dùng một tay nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn lên môi nàng, nụ hôn nóng bỏng, mạnh mẽ cạy hàm răng nàng ra, ngậm lấy cái lưỡi đinh hương của nàng rồi mút vào……

Cuối cùng xe ngựa đã trở lại hầu phủ, Hoắc Viễn Hành bảo phu xe trực tiếp chạy xe ngựa vào cửa trong, bên cạnh cửa chính là Sùng An Đường, Hoắc Viễn Hành ôm Ninh Như Ngọc xuống xe, thân hình cao lớn đĩnh bạt chặt chẽ ôm lấy Ninh Như Ngọc, bước chân nhanh nhẹn, không đợi người nhìn rõ đã lướt qua như gió cuốn mây trôi, chớp mắt một cái đã về tới Sùng An Đường.

Hoắc Viễn Hành lập tức ôm Ninh Như Ngọc trở về chính phòng, vào nội thất, Bích Hà rất có mắt nhìn mà tay chân nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, dẫn những nha hoàn khác lui qua một bên.

Trong phòng, quần áo rải rách trên sàn, trong không khí tỏa ra mùi hương ái muội say lòng người, muốn ngừng mà không được.

“A, ưm……” Ninh Như Ngọc mềm như bông mà ghé vào trên giường, trong miệng phát ra từng tiếng than nhẹ.

Hai tay Hoắc Viễn Hành giữ chặt eo nàng, từ sau lưng dán chặt lên trên người nàng, hai người gần sát không có khoảng cách, trong chàng có thiếp, trong thiếp có chàng……

“Minh Tông, á, đau……”

“Ngoan……” Mồ hôi từ trên trán của Hoắc Viễn Hành chảy xuống dưới theo gương mặt chàng, cuối cùng dừng trên tấm lưng trần trụi mịn màng như ngọc của Ninh Như Ngọc, ánh sáng trơn mượt, xinh đẹp hoang dã yêu kiều. 

Động tĩnh trong phòng giằng co suốt một canh giờ rồi mới dừng lại.

Ninh Như Ngọc đã sớm ngất xỉu ghé vào trên giường, Hoắc Viễn Hành giơ tay vén lên toàn bộ mái tóc đen dài xõa phía sau lưng nàng, nhìn thấy từng vệt đỏ trên tấm lưng trần mịn như ngọc, chàng lại tự trách vừa rồi bản thân mình dùng sức quá lớn, nàng thật là non mềm như đậu hũ, cần phải nhẹ nhàng che chở.

Hoắc Viễn Hành khoác áo đứng dậy, đi ra ngoài sai Bích Hà gọi người đưa nước ấm đến phòng tắm, chàng tự mình ôm Ninh Như Ngọc qua đó rửa sạch sẽ, sau đó lại ôm nàng về phòng, tự tay xoa cao cho nàng, trong lúc đó Ninh Như Ngọc không hề tỉnh lại, chàng tùy tiện lấy một quyển sách trên kệ gỗ, ngồi trên giường đọc sách đợi nàng.

Một canh giờ sau Ninh Như Ngọc mới tỉnh lại, nhìn thấy Hoắc Viễn Hành dựa người vào giường đọc sách, nhớ tới việc buổi chiều triền miên bên nhau thì mặt đỏ tai hồng, vừa thẹn vừa bực mà giận dỗi với chàng, siết chặt đôi bàn tay trắng nõn như phấn đấm lên người chàng: “Chàng quá xấu, quá xấu rồi, chàng lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đáng ghét.”

“Ừ ừ ừ, đều do ta quá xấu rồi, ai bảo nàng đẹp như vậy, ta không nhịn nổi.” Hoắc Viễn Hành thành khẩn nhận sai, khóe miệng ẩn giấu ý cười.

“Thiếp không thèm để ý tới chàng nữa! Chàng đi đi!” Đây đâu phải là nhận sau, rõ ràng là trêu chọc nàng.

“Đình Đình, ngươi muốn đánh muốn phạt thì đều có thể, nhưng ngàn vạn lần đừng tức giận mà làm hỏng thân mình.” Hoắc Viễn Hành dịu dàng dỗ dành nàng.

“Đáng ghét, về sau không cho chàng chạm vào thiếp nữa, phạt chàng một tháng không được ngủ trên giường.” Ninh Như Ngọc hung hăng nói ra hình phạt.

“Vậy không được! Một tháng quá dài!”

“Chàng……..Ưm……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.