Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 144: Lão phu nhân La thị bị trúng gió



Khi Hoắc Viễn Hành xử lý Đường thị thì bảo Ninh Như Ngọc ở trong Sùng An Đường không cần lộ diện, đây là chàng muốn bảo vệ nàng.

Sau khi Hoắc Viễn Hành xử lý xong mọi việc, trở về thì trời đã muộn, Ninh Như Ngọc vẫn luôn ngồi chờ chàng trong phòng.

“Đã muộn thế này sao nàng còn chưa ngủ?” Khi Hoắc Viễn Hành quay về thì nhìn thấy Ninh Như Ngọc ngồi đọc sách bên cạnh bàn. 

Ninh Như Ngọc đứng dậy đón chàng: “Thiếp đang đợi chàng.”

Hoắc Viễn Hành đưa tay nắm lấy tay nàng, đi đến mép giường rồi ngồi xuống: “Đều đã xử lý tốt, không sao nữa rồi.”

Đường thị bị đưa đi, xử lý xong phiền phức lớn này thì hầu phủ tạm thời thanh tĩnh hơn rất nhiều, từ nay về sau Ninh Như Ngọc quản gia cũng càng dễ dàng thuận lợi, ngẫu nhiên gặp được mấy lão nô không nghe lời, cậy già lên mặt, Ninh Như Ngọc nên trừng trị thì trừng trị, nghiêm túc giữ vững quy củ trong phủ, phủ Vũ An Hầu hoàn toàn thay đổi, tốt hơn nhiều so với lúc Đường thị quản gia.

Một ngày này, Ninh Như Ngọc đang xử lý công việc trong phủ ở trong phòng thì thấy Bích Hà dẫn một nha hoàn bên người Từ thị vội vã đi vào, nha hoàn tiến lên, hoang mang rối loạn mà hành lễ với Ninh Như Ngọc, luống cuống nói: “Đại phòng bên kia sai người đến phủ thông báo cho Nhị lão gia và Nhị phu nhân, nói lão phu nhân không khỏe, Nhị phu nhân nói, nếu người có thời gian thì tới phủ Ngụy Quốc Công gặp lão phu nhân một chuyến.”

“Lão phu nhân bị làm sao vậy?” Trong ấn tượng của nàng, lão phu nhân La thị rất thích ba ngày hai bận nói đau đầu, không có việc gì cũng gọi Ninh Khánh An đi qua hầu hạ, Ninh Như Ngọc đã tập mãi thành thói quen đối với việc này, lần này nàng cũng chưa có cảm giác gì khi nghe tin lão phu nhân La thị lại lấy cớ này, cũng may Ninh Khánh An và Từ thị đã dọn ra khỏi phủ Ngụy Quốc Công, nàng cũng đã gả tới phủ Vũ An Hầu, rất nhiều ngày không nghe được tin tức lão phu nhân La thị giở trò giở quẻ, còn tưởng rằng cuối cùng bà đã chịu ngừng nghỉ, không ngờ hôm nay lại tới nữa, không biết lần này bà ta lại làm sao?

Nha hoàn nhanh chóng nói: “Lão phu nhân bị trúng gió.”

“Trúng gió?” Ninh Như Ngọc hoảng sợ, ngày thường lão phu nhân La thị liền không có việc gì cũng nói đau đầu, mười lần thì có bảy tám lần đều là giả, chính là muốn một nhà nàng chịu thua, không ngờ bà ta cứ hết lần này tới lần khác dùng cái cớ bị đau đầu, bây giờ lại biến thành thật.

Ninh Như Ngọc không có cảm tình với lão phu nhân La thị, nhưng là phận con cháu, hay là nên qua đó nhìn một cái, nàng đáp ứng một tiếng, bảo nha hoàn trở về báo cho Từ thị biết, bên này nàng lập tức ngồi xe đến phủ Ngụy Quốc Công nhìn xem.

Nha hoàn đáp lời một tiếng, Ninh Như Ngọc gọi Bích Hà giúp nàng trang điểm, thay váy áo ra cửa, cũng sai người đi chuẩn bị xe ngựa, trước khi ra cửa thì tới báo cho lão phu nhân Khương thị một tiếng, Khương thị thông tình đạt lý, còn sai người chuẩn bị dược liệu để nàng mang về.

Ninh Như Ngọc cảm ơn lão phu nhân Khương thị rồi đi ra cửa, ngồi lên xe, đúng lúc gặp được Hoắc Viễn Hành vừa trở về.

“Nàng vội vàng đi đâu vậy?” Hoắc Viễn Hành vừa ngăn nàng lại vừa hỏi.

Ninh Như Ngọc nói: “Tổ mẫu bị bệnh, thiếp vừa phủ Ngụy Quốc Công một chuyến.”

Hoắc Viễn Hành lập tức nói: “Ta đi cùng nàng.” Chàng biết Ninh Như Ngọc và lão phu nhân của phủ Ngụy Quốc Công có quan hệ bất hòa, lo lắng nàng đi một mình sẽ chịu ủy khuất, quyết định đi theo nàng cùng nhau nhìn xem.

Sau đó hai người lên xe, cùng nhau đến phủ Ngụy Quốc Công.

Rất nhanh đã đến phủ Ngụy Quốc Công, hai người xuống xe ngựa, có hạ nhân tiến đến nghênh đón, hai người Từ thị đã tới rồi, sắc mặt của Ninh Khánh An không quá tốt, có vẻ lo lắng và nôn nóng, dù sao cũng là mẫu thân ruột thịt của ông, cho dù ngày xưa lão phu nhân La thị làm bao nhiêu việc quá đáng, tới thời khắc mấu chốt, Ninh Khánh An làm nhi tử cũng không thể thật sự làm như nhìn không thấy, Từ thị và Ninh Như Ngọc đều có thể hiểu được phản ứng của Ninh Khánh An. 

“Tổ mẫu thế nào rồi?” Ninh Như Ngọc đi ra phía trước hỏi Từ thị.

Từ thị lắc đầu: “Còn chưa rõ ràng lắm, trước tiên tới Thụy An Đường nhìn xem.”

Mấy người cùng nhau đi đến Thụy An Đường, hạ nhân trong viện đều rất cẩn thận, mấy người cũng không để ý cái gì khác, lập tức vào nội thất của Thụy An Đường.

Lão phu nhân La thị mắt miệng méo xệch nghiêng lệch mà tê liệt nằm trên giường, nước dãi chảy ra từ khóe miệng, ậm ừ không nói nổi một câu hoàn chỉnh, một bàn tay gian nan mà với về phía Ninh Khánh An, như muốn bắt lấy thứ gì đó, dáng vẻ cực kì đáng thương.

Ninh Khánh An nhìn thấy lão phu nhân La thị tê liệt nằm trên giường, mắt miệng méo xệch nghiêng lệch, muốn nói mà nói không nên lời, lập tức đỏ sậm hai mắt, vô cùng đau lòng, nhào lên phía trước, nắm lấy tay bà ta: “Nương……”

“A, a……” Lão phu nhân La thị nói không ra lời, giãy giụa khiến nước dãi chảy ra.

Ninh Khánh An quay đầu nhìn về phía Ngô ma ma đứng một bên, lạnh giọng hỏi: “Hôm qua ta tới thăm, lão phu nhân còn rất tốt, tại sao mới qua một buổi tối mà lão phu nhân đã bị trúng gió?”

Ngô ma ma là người đi theo bên người lão phu nhân La thị nhiều năm, rất được lão phu nhân La thị coi trọng, bình thường không thiếu ỷ vào việc được lão phu nhân La thị tín nhiệm mà diễu võ dương oai ở phủ Ngụy Quốc Công, hiện tại lão phu nhân La thị bị trúng gió, chỗ dựa của bà ta bị đổ, bà ta là hạ nhân hầu hạ bên người của lão phu nhân La thị, tuyệt đối không thoát khỏi liên can trong việc này.

Thời khắc này Ninh Khánh An lên giọng ép hỏi, Ngô ma ma run rẩy cả người, chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc mắt trộm đánh giá mọi người trong phòng một cái, ánh mắt lập loè không ngừng, đặc biệt là khi đối diện với ánh mắt của Thẩm thị, càng là co rúm lại, dường như có vẻ khá sợ Thẩm thị.

“Chính là nửa đêm lão phu nhân dậy đi tiểu đêm, nhưng không cẩn thận té ngã một cái, sau đó thì không thể động đậy nổi.” Ngô ma ma ấp úng hàm hồ nói ra một câu.

Ninh Khánh An vừa nghe đã cảm thấy không thích hợp, bên cạnh La thị luôn luôn có người hầu hạ, cho dù là buổi tối muốn đi tiểu đêm, cũng phải có tiểu nha hoàn ở bên ngoài canh giữ, không thể nào bị té ngã mà không ai phát hiện, vì thế bị trúng gió tới tê liệt.

Ông vừa nghe đã biết Ngô ma ma không nói thật, lập tức bày ra uy nghiêm khi làm thượng thư, khí thế bức người, lực uy hiếp mười phần mười, ánh mắt đảo qua trên mặt mọi người trong phòng, trầm giọng nói: “Nếu các ngươi không thành thật giải thích cho ta biết vì sao lão phu nhân bị trúng gió, toàn bộ hạ nhân trong Thụy An Đường đều sẽ bị bán ra ngoài, không giữ lại dù chỉ một người!”

Ninh Khánh An vừa dứt lời, hạ nhân trong phòng lập tức quỳ đầy trên đất vang lên tiếng bình bịch bình bịch, sôi nổi quỳ rạp trên mặt đất xin tha, cầu xin Ninh Khánh An khai ân.

“Nhị lão gia, không liên quan đến nô tỳ!”

“Xin Nhị lão gia khai ân!”

Ninh Khánh An dùng ánh mắt lạnh lẽo vẻ mặt vô cảm nhìn hạ nhân đang quỳ đầy trên mặt đất, lần lượt nhìn qua một lượt, cuối cùng dừng trên người Ngô ma ma, mở miệng nói: “Ngô ma ma, ngươi là người hầu hạ lâu năm bên người lão phu nhân, ngươi nói đi, rốt cuộc lão phu nhân bị trúng gió tê liệt là chuyện như thế nào? Nếu không thành thật, ta lập tức đưa ngươi tới quan điều tra!”

Ngô ma ma bỗng nhiên run lên bần bật, bình bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, nghĩ mà sợ không thôi, nói: “Nô tỳ, nô tỳ nói, là Ngũ cô nương và lão phu nhân xảy ra tranh chấp, lão phu nhân tức giận, cầm gậy chống muốn đánh Ngũ cô nương, Ngũ cô nương sợ tới mức trốn đi, lão phu nhân không đứng vững nên té ngã, lúc này mới bị trúng gió. Nhị lão gia, không phải bọn nô tỳ không chịu nói thật, là Thế tử phu nhân và Thế tử gia không cho bọn nô tỳ nói ra!”

Trong lòng Ngô ma ma rất rõ ràng, mặc dù Ninh Khánh An chỉ là Nhị lão gia của phủ Ngụy Quốc Công, nhưng trên thực tế ông càng có năng lực hơn Thế tử gia Ninh Khánh Lương, nếu muốn đối phó với mấy người hạ nhân như các nàng thì dễ dàng như bóp chết một con con kiến, Thẩm thị và Ninh Khánh Lương không cho phép các nàng nói thật, nhưng mà các nàng cũng muốn sống, nghe Thẩm thị và Ninh Khánh Lương nói, giúp đỡ Ninh Như Trân lừa gạt thì với tính tình của Thẩm thị và Ninh Khánh Lương, các nàng cũng sẽ không có kết cục tốt, đã như vậy, còn không bằng ăn ngay nói thật, lấy lòng Ninh Khánh An, có lẽ còn có thể có một con đường sống.

Nơi này còn có Ngô ma ma đầu óc thanh tỉnh rõ ràng, đánh cuộc một lần.

Ninh Khánh An nghe xong những lời bà ta nói, đi vài bước đến trước mắt Ninh Như Trân, vẻ mặt uy nghiêm, giơ tay cho nàng ta một cái tát, vang lên tét một tiếng, vô cùng vang dội, lập tức đánh cho Ninh Như Trân phát ngốc.

Thẩm thị sửng sốt một chút mới phản ứng lại, nhào qua ôm lấy Ninh Như Trân, đau lòng như muốn gọi trời kêu đất hét to: “Tại sao ngươi lại đánh Trân Nhi? Nàng vẫn là một đứa nhỏ! Nàng cũng không phải cố ý, là tự lão phu nhân không đứng vững nên mới té ngã, việc này không thể trách Trân Nhi!”

Ninh Khánh An hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Ninh Như Trân mà nói với Thẩm thị: “Đến bây giờ mà ngươi còn che chở nó, phạm vào sai lầm lớn như vậy còn không nhận sai! Một câu vẫn còn là một đứa nhỏ là có thể xí xóa mọi việc sạch sẽ ư, không dễ dàng như vậy đâu! Lần này cũng không phải là lần đầu tiên, lần này nó hại lão phu nhân, nếu không nghiêm khắc trừng trị theo gia quy, lần sau nó lại muốn hại ai? Hiện tại các ngươi che chở nó, đến khi nó thật sự gây ra họa lớn tày trời, các ngươi cũng có thể che chở nó sao?”

“Trân, Trân Nhi của ta không phải là người như thế, nàng sẽ không giống như ngươi vừa nói, lần này chính là việc ngoài ý muốn!” Thẩm thị yếu ớt phản bác.

“Lòng dạ đàn bà!” Ninh Khánh An mắng một câu, lười nói lời vô nghĩa với Thẩm thị, quay đầu nói với Ninh Khánh Lương: “Đại ca, ngươi nói chuyện này nên xử lý như thế nào đây? Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, lần này nó làm ra sai lầm không nhỏ, dựa theo gia quy thì phải xử trí bằng gia pháp! Nếu các ngươi luyến tiếc, ta sẽ tự mình đi mời trưởng bối trong tộc tới xử lý chuyện này! Ta tin nhất định trưởng bối trong tộc sẽ không bao che như vậy!”

“Ngươi, ngươi không nên ép người quá đáng!” Thẩm thị kêu lên: “Trân Nhi sắp gả vào phủ Nhị hoàng tử rồi, hiện tại ngươi đòi xử trí nàng, có nhớ tới nàng là Nhị hoàng tử phi không?”

“Sắp gả, đó chính là còn chưa gả, vậy nó vẫn là cô nương của Ninh gia, cô nương của Ninh gia làm hại tổ mẫu của mình, nên bị phạt!” Căn bản Ninh Khánh An không hề để ý tới việc Thẩm thị làm ầm ĩ, một câu đã làm bà ta nghẹn họng, quay đầu, hai mắt nhìn thẳng vào Ninh Khánh Lương, uy nghiêm mười phần mười, nói: “Đại ca, chuyện này phải làm sao bây giờ, ngươi nói một câu đi?”

Thật ra Ninh Khánh Lương có điểm sợ Ninh Khánh An, mặc dù Ninh Khánh An là đệ đệ của ông ta, nhưng khí thế trên người Ninh Khánh An còn mạnh mẽ hơn ông ta nhiều, trước kia ông ta còn ghi hận không phục, cảm thấy ông ta không thể nào kém hơn Ninh Khánh An được, nhưng sau khi Ninh Khánh An thăng chức thành Hộ Bộ Thượng Thư, sự chênh lệch này càng thêm rõ ràng, hiện tại ông ta đứng trước mặt Ninh Khánh An, dường như có cảm giác thua kém vô hình, đặc biệt là khi vốn dĩ ông ta đã đuối lý, thời khắc này bị Ninh Khánh An chất vấn, ông ta liền cảm thấy áp lực nặng nề, ngay cả dũng khí để cãi cọ cũng không có.

“Ngươi nói làm như thế nào thì làm như thế ấy.” Ninh Khánh Lương muốn một điều nhịn chín điều lành, nếu chuyện Ninh Như Trân làm hại lão phu nhân bị nháo lớn thì không tốt cho nàng ta, nàng ta sắp thành thân với Nhị hoàng tử, ở thời điểm mấu chốt này thì chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có là tốt nhất.

Ninh Khánh An trầm khuôn mặt nói: “Một khi đã như vậy, xử trí dựa theo gia pháp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.