Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành cùng nhau trở về, Hoắc Viễn Hành dắt tay Ninh Như Ngọc ngồi xuống mép giường, nha hoàn bưng nước trà nóng lên, Ninh Như Ngọc nâng chén trà lên uống một ngụm, nước trà hơi nóng, nhấp một ngụm lại buông xuống, Hoắc Viễn Hành vẫy tay bảo nha hoàn đem trà nóng đi xuống, bảo các nàng mang nước ô mai đã chuẩn bị tốt từ trước lên. Nha hoàn vội vàng bưng trà nóng đi xuống, chỉ chốc lát sau trên bàn đã có nước ô mai ướp lạnh.
Ninh Như Ngọc bưng nước ô mai lên rồi chậm rãi uống mấy ngụm, giảm bớt cảm giác khô miệng, nhấp nhấp khóe miệng, nói: “Vừa rồi sắp bị Đường di nương phiền muốn chết, cũng may có chàng giúp thiếp.”
Hoắc Viễn Hành véo nhẹ một cái lên mặt nàng: “Nàng đó nha, về sau nhìn thấy nàng ta thì cách xa nàng ta một chút.”
Ninh Như Ngọc bĩu môi, vỗ rớt tay chàng, không vui nói: “Nơi này là nhà của thiếp, tại sao thiếp nhìn thấy nàng ta thì phải đi đường vòng chứ, cho dù nàng ta ương bướng hơn nữa thì cũng phải hiểu đạo lý, chẳng lẽ chàng nhìn thấy có người bắt nạt thiếp mà còn không giúp thiếp à? Đứng đó nhìn thiếp bị người bắt nạt sao?”
“Nàng nghĩ đi đâu thế?” Hoắc Viễn Hành duỗi tay ôm nàng lại đây, để nàng ngồi trên đùi mình, ôm nàng nói: “Ta lo lắng nàng sẽ bị thiệt thòi, Đường di nương không phải là người dễ đối phó, nàng cũng thấy hôm nay nàng ta càn quấy náo loạn rồi đấy, nàng có lý mà nàng ta còn có thể chiếm ba phần tiện nghi, vạn nhất ngày nào đó nàng chịu thiệt bởi nàng ta, ta lại không ở nhà, không thể kịp thời tới che chở nàng, ta sẽ đau lòng.”
Biết mình hiểu lầm ý tứ của Hoắc Viễn Hành, Ninh Như Ngọc đỏ mặt, ôm lấy cánh tay Hoắc Viễn Hành, nói: “Chàng yên tâm đi, thiếp không ngốc, vì sao thiếp có thể để nàng ta bắt nạt chứ? Nếu nàng ta dám làm gì thiếp, thiếp sẽ đánh cho nàng ta răng rơi đầy đất, dù sao đến lúc đó chàng đã trở lại, cũng sẽ đến xử lý giúp thiếp, đúng không?”
Nàng nâng Hoắc Viễn Hành lên thật cao, tin tưởng trăm phần trăm nhất định chàng sẽ che chở nàng, bởi vì có chàng ở phía sau làm hậu thuẫn cho nàng, vì vậy nàng làm gì cũng không cần sợ.
Hoắc Viễn Hành bị lời nói của nàng chọc cười, ôm eo nàng, cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt nàng, cười nói: “Được, có ta làm hậu thuẫn, Đình Đình không cần sợ cái gì hết, ta sẽ luôn luôn che chở nàng, nếu ai dám bắt nạt nàng, ta lập tức giúp nàng đánh trở về, được không?” Nói xong còn búng một cái lên mũi nàng.
“Đương nhiên là được, chàng là phu quân của thiếp, chàng che chở thiếp là điều hiển nhiên, thiếp ngoan như vậy, chàng không che chở thiếp thì muốn che chở ai?” Ninh Như Ngọc ngửa đầu cười hì hì nhìn Hoắc Viễn Hành, da mặt dày không sợ mất mặt.
“Ta cũng chỉ che chở một người là nàng, không có ai khác.” Hoắc Viễn Hành nâng mặt Ninh Như Ngọc lên, hôn lên cánh môi hồng nhuận của nàng, Ninh Như Ngọc cũng chủ động đáp lại nụ hôn của chàng, hai tay ôm lấy cổ chàng, thâm tình ôm hôn ở bên nhau……
Buổi chiều, Ninh Như Ngọc ngủ trưa dậy, Hoắc Viễn Hành không ở đây, Bích Hà dẫn theo nha hoàn tiến vào hầu hạ nàng đứng dậy.
“Hầu gia đâu?” Ninh Như Ngọc hỏi.
Hầu Bích Hà nói: “Hầu gia tới thư phòng.”
“Có ai ở thư phòng vậy?” Ninh Như Ngọc hỏi.
“Mấy người phụ tá Hầu gia.” Bích Hà nói đúng sự thật.
Ninh Như Ngọc không tiếp tục hỏi nhiều, thầm nghĩ vậy mà chàng còn nói hôm nay không bận đâu, rõ ràng chính là rất bận, cố ý rút ra một chút thời gian rảnh để ở bên nàng, phần tâm ý này thật sự rất khó có được, ngay cả lão cha Ninh Khánh An của nàng cũng sẽ không buông chính sự trong tay để dành thời gian ở bên nương của nàng.
“Chút nữa chuẩn bị chút trà bánh, ta tới thư phòng gặp Hầu gia.” Ninh Như Ngọc sai bảo Bích Hà.
“Nô tỳ lập tức đi ngay.” Bích Hà đáp lời một tiếng, xoay người đi ra ngoài sai người chuẩn bị trà bánh.
Sau thời gian uống một chén trà nhỏ, trà bánh làm xong, đặt trong hộp đồ ăn tinh xảo, một đĩa bánh đậu xanh, một đĩa đậu ve cuốn, một đĩa bánh ngàn tầng cùng với nước ô mai.
Ninh Như Ngọc bảo Bích Hà cầm theo hộp đồ ăn, cùng đi tới thư phòng với nàng.
Từ chính viện của Sùng An Đường đến thư phòng ở sân trước không xa, xuyên qua một cái cổng vòm thì đến sân trước, thị vệ Triệu Hưng và Ngô Nhạc canh giữ bên ngoài cửa thư phòng, Ninh Như Ngọc dẫn Bích Hà đi ra phía trước, hai thị vệ khom người hành lễ với nàng.
“Phu nhân.”
“Hầu gia ở bên trong sao?” Ninh Như Ngọc giơ tay miễn lễ cho bọn họ, chỉ về phía thư phòng ở sau lưng rồi hỏi bọn họ.
“Hầu gia ở bên trong, đang bàn chuyện với các phụ tá.” Triệu Hưng nói.
“Ta có thể vào trong không?” Ninh Như Ngọc vừa nhìn về phía cửa lớn của thư phòng vừa nói.
“Phu nhân chờ một lát, ta vào truyền lời giúp người.”
Triệu Hưng đi ra phía trước tới bên ngoài cửa thư phòng rồi gõ cửa, Hoắc Viễn Hành đang ở trong thư phòng đã sớm nghe được động tĩnh bên ngoài, lập tức nói với phụ tá trong phòng là để khi khác lại bàn chuyện, bảo mọi người đi về trước, mấy người phụ tá đứng lên xin cáo từ.
Cửa thư phòng mở ra, mấy phụ tá đi ra từ thư phòng, nhìn thấy Ninh Như Ngọc đứng ở dưới hành lang thì hành lễ với nàng, Ninh Như Ngọc không chỉ nhận lễ của bọn họ, hơi nghiêng người đáp lại lễ.
Sau khi phụ tá rời đi, Ninh Như Ngọc đi đến cửa thư phòng, vừa muốn giơ tay gõ cửa thì nghe thấy giọng nói của Hoắc Viễn Hành truyền ra từ bên trong: “Vào đi.”
Ninh Như Ngọc tiếp nhận hộp đồ ăn từ trong tay Bích Hà, bảo Bích Hà ở lại bên ngoài, nàng cầm theo hộp đồ ăn đi vào trong.
“Nàng tới rất đúng lúc, ta đang đói bụng đây.” Hoắc Viễn Hành đứng lên, vòng qua bàn bằng gỗ tử đàn, tiến lên vài bước, tiếp nhận hộp đồ ăn trong tay Ninh Như Ngọc rồi đặt lên trên bàn nhỏ: “Trong hộp đồ ăn có món gì vậy?”
Ninh Như Ngọc cong môi cười: “Một ít bánh ngọt, chàng mở ra nhìn sẽ biết.”
Hoắc Viễn Hành mở hộp đồ ăn ra, nhìn thấy các thứ bên trong, nói: “Chuẩn bị nhiều như vậy, nàng cùng ăn với ta đi.”
“Được.” Hai người ngồi xuống dùng trà ăn bánh ngọt.
Bánh ngọt làm theo khẩu vị của Hoắc Viễn Hành, độ ngọt vừa phải, thơm mềm ngon miệng, Hoắc Viễn Hành ăn một miếng một khối bánh, còn Ninh Như Ngọc cũng ăn mỗi loại bánh một khối nhỏ.
“Đừng ăn nhiều quá, lát nữa sẽ không ăn được cơm chiều.” Ninh Như Ngọc thấy Hoắc Viễn Hành ăn hơn một nửa hộp bánh ngọt thì mở miệng khuyên chàng ăn ít một chút.
Hoắc Viễn Hành đang cầm trong tay một miếng bánh, uống một ngụm nước ô mai, nói: “Không sao, chắc chắn ta vẫn có thể ăn được cơm.”
Ninh Như Ngọc ngẫm lại cũng thấy đúng nên không nói gì nữa, Hoắc Viễn Hành một người ăn hết sạch mấy đĩa bánh.
Hoắc Viễn Hành ăn nhiều bánh ngọt như vậy, nhưng khi ăn bữa tối, chàng vẫn ăn một bát cơm lớn với Ninh Như Ngọc.
Sau bữa tối, Hoắc Viễn Hành kéo Ninh Như Ngọc ra ngoài sân tản bộ, từ lần trước Ninh Như Ngọc đến hồ sen rồi cảm thấy không thoải mái, nàng chưa từng đi qua đó, hôm nay Hoắc Viễn Hành nói dẫn nàng qua đó chèo thuyền.
Đời trước khi nàng còn ở hầu phủ, Ninh Như Ngọc thích nhất là chạng vàng ngày hè dẫn theo Bạch Chỉ đi đến hồ sen chèo thuyền, ánh nắng hoàng hôn chiếu vào mặt hồ sen, ánh vàng rực rỡ, sáng lạn như lửa đốt, khí trời lúc chạng vạng không nóng, gió lạnh phất phơ, quét đi cả ngày nắng nóng, thích ý thoải mái.
Ninh Như Ngọc cũng đã lâu không đi chơi thuyền, rất là động tâm, Hoắc Viễn Hành vừa nói, nàng vui vẻ đồng ý.
Từ cửa sau của Sùng An Đường đi ra ngoài, rất nhanh đã tới hồ sen, một chiếc thuyền nhỏ tinh xảo dừng bên bờ hồ sen, gió nhẹ lay động, thuyền nhỏ hơi đong đưa theo gợn sóng.
Hoắc Viễn Hành nắm tay Ninh Như Ngọc bước lên thuyền nhỏ, trên thuyền chỉ có hai người, Ninh Như Ngọc ngồi ở giữa thuyền, Hoắc Viễn Hành ngồi ở đầu thuyền phụ trách chèo thuyền.
Mái chèo lướt sóng, xẹt qua mặt nước, thuyền nhỏ dần dần rời xa bờ hồ, ánh hoàng hôn chiếu vào trên mặt nước, ánh vàng rực rỡ, phảng phất được phủ lên một tầng vàng kim.
“Thật đẹp.” Ninh Như Ngọc ghé vào mép thuyền, duỗi tay chạm vào trong nước, nâng lên một vốc nước, dòng nước chảy xuống theo kẽ ngón tay trắng nõn tinh tế của nàng.
Hoắc Viễn Hành buông mái chéo trong tay, đi qua ngồi xuống bên cạnh Ninh Như Ngọc, thuyền nhỏ trôi tự do trên mặt nước.
“Nước này mát quá.” Ninh Như Ngọc dùng tay khuấy động mặt nước, hưởng thụ dòng nước mát lạnh chảy qua kẽ tay nàng, xúc cảm trơn mượt mát lạnh, thoải mái thích ý.
“Ta biết nàng sẽ thích mà.” Hoắc Viễn Hành bắt được tay nàng, ngón tay vuốt ve mu bàn tay của nàng.
Đúng lúc này, bên bờ hồ truyền đến một tiếng nước “bùm”, là thanh âm có người rơi xuống nước, ngay sau đó hai người nghe được phía trước cách đó không xa truyền đến tiếng kêu cứu.
“Có người rơi xuống nước.” Ninh Như Ngọc đứng lên, giương mắt nhìn về phương hướng truyền ra tiếng kêu cứu, sốt ruột mà kéo tay Hoắc Viễn Hành: “Chúng ta có nên đi cứu người không?”
Hoắc Viễn Hành cũng đứng dậy theo, ngưng mắt nhìn về phía trước, nhìn thấy một thân ảnh màu vàng nhạt đang vùng vẫy ở trong nước, hết sức giãy giụa kêu cứu.
“Chúng ta nhanh qua đó cứu người đi.” Ninh Như Ngọc thúc giục Hoắc Viễn Hành, nhưng Hoắc Viễn Hành không động đậy.
“Chờ một chút xem sao.” Hoắc Viễn Hành nhíu mày nói: “Hồ sen có hạ nhân canh giữ, cho dù chúng ta không đi hỗ trợ thì một lát nữa cũng sẽ có người tới cứu.”
Hoắc Viễn Hành suy xét sâu rộng, không nghĩ đơn giản như Ninh Như Ngọc, vì vậy không lập tức chèo thuyền qua bên đó cứu người.
Đúng như Hoắc Viễn Hành nói, thật sự có người tới cứu, mấy bà tử làm việc nặng chạy tới, rất nhanh đã vớt người rơi xuống nước lên.
Một số người vây quanh trên bờ hồ sen, hỏi người rơi xuống nước, vì sao đang êm đẹp lại bị rơi xuống nước.
Hồng Ngọc toàn thân đều ướt đẫm, ngồi dưới đất, lòng còn sợ hãi khóc lóc nói: “Ta đang đi dạo bên cạnh hồ sen, ai ngờ vừa hoa mắt đã nhìn đường không rõ, một chân chới với dẫm trượt nên mới rớt vào hồ sen, thật là làm ta sợ muốn chết.”
Một bà tử làm việc nặng nói: “Còn may ngươi phúc lớn mạng lớn, trong phủ sắp xếp hạ nhân trông coi hồ sen, chính là vì phòng ngừa có người phát sinh chuyện ngoài ý muốn, ngươi cũng chỉ bị rơi xuống nước, còn may không có việc gì lớn, bảo vệ được cái mạng nhỏ, về sau đến gần hồ sen thì phải cẩn thận một chút, có chỗ trên bờ hồ mọc nhiều rong rêu khá trơn, nếu không cẩn thận ngã xuống thì có khi không may mắn như vậy nữa đâu.”
Lúc này, Hoắc Viễn Hành chèo thuyền vào bờ hồ, đỡ Ninh Như Ngọc lên bờ, hai người cùng nhau đi qua đó, đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện của bà tử làm việc nặng với Hồng Ngọc.
“Hồng Ngọc.” Ninh Như Ngọc nhìn thấy nha hoàn bên người mình thì lắp bắp kinh hãi.
“Phu nhân.” Hồng Ngọc nghe vậy thì ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt quan tâm của Ninh Như Ngọc, ánh mắt hơi lập loè, liếc mắt nhìn Hoắc Viễn Hành đứng bên cạnh một cái.
“Ai nha, toàn thân ngươi đều ướt đẫm, nhanh trở về thay quần áo đi, ngàn vạn lần đừng để bị cảm lạnh.” Ninh Như Ngọc nói.
“Cảm ơn phu nhân, nô tỳ lập tức về ngay.” Hồng Ngọc bò dậy từ trên mặt đất, hành lễ với Ninh Như Ngọc, vội vàng đi qua bên người của hai người.
Hoắc Viễn Hành cúi đầu, nhìn thấy có một giọt nước rơi ở bên chân.
“Chúng ta cũng trở về đi.” Ninh Như Ngọc cũng không còn tâm tình tiếp tục đi dạo hoa viên.
“Được.” Hoắc Viễn Hành cười với Ninh Như Ngọc, dắt tay nàng đi về Sùng An Đường.
Ban đêm, hai người thu thập xong, vừa muốn đi ngủ thì bên ngoài có tiếng la hét ầm ĩ.
“Sao lại thế này?” Hoắc Viễn Hành lên giọng hỏi.
Ngoài phòng truyền đến giọng nói của Bích Hà, ngữ khí có vẻ thật cẩn thận: “Hầu gia, phu nhân, Phúc ca nhi đột nhiên bị bệnh, vừa nôn mửa vừa tiêu chảy, Đường di nương cương quyết nói, nói là buổi chiều phu nhân đụng phải Phúc ca nhi nên Phúc ca nhi mới bị như vậy, không để ý đúng sai mà chạy đến Sùng An Đường làm loạn, hạ nhân bên ngoài cũng không ngăn được nàng ta.”
______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đường di nương xuất hiện ở phần mở đầu của chương 1, sau khi nữ chính chết, linh hồn trôi dạt trong phủ Vũ An Hầu, nhìn thấy Đường di nương vừa vuốt ve bụng vừa tự nhủ: “Con tiện nhân Khương Uyển Ngọc kia chết là tốt, nàng ta không thể sinh đứa nhỏ nên muốn cướp đứa nhỏ của ta, hiện tại nàng ta chết rồi, sẽ không còn ai dám cướp đứa nhỏ của ta, đây là báo ứng, ông trời có mắt, thật tốt, thật sự là quá tốt!”