Bạch Chỉ tự sát chết, Đường thị bị bệnh, Hoắc Viễn Thành đi đến thôn trang ở ngoài thành thăm Đường thị, Đường di nương cảm thấy bị Đường thị hố việc của Phúc ca nhi, mấy ngày nay thành thật co người ở trong phòng, mỗi ngày chăm sóc sinh hoạt của Phúc ca nhi, ăn dùng đều cẩn thận tỉ mỉ, chỉ sợ bị người khác tính kế.
Những người hãm hại Ninh Như Ngọc đều gặp xui xẻo, cuối cùng nàng có thể thanh thản ổn định quản gia, chỉ cần Đường di nương thành thật ngốc trong phòng, tận tâm chăm sóc Phúc ca nhi, không tới tìm nàng gây phiền toái thì nàng cũng sẽ không làm gì với nàng ta.
Từ mấy ngày trước, Cảnh Tuyên Đế đã sai người đến phủ Vũ An Hầu tìm Hoắc Viễn Hành, nhắc nhở chàng một tháng nghỉ ngơi đã sắp hết.
Hoắc Viễn Hành rất khách khí với người tới, nhẫn nại tính tình nghe hắn nói xong, cuối cùng chờ người hỏi chàng khi nào chàng sẽ hồi cung nghe mệnh làm việc, Hoắc Viễn Hành chỉ cười ha ha nói: “Không phải còn chưa hết một tháng ư, ta muốn ở nhà với tức phụ nhi thêm một chút.”
Người tới nhìn chàng chằm chằm một hồi lâu, hóa ra vừa rồi hắn nói một thôi một hồi, nhưng thật ra chẳng có tác dụng gì với chàng cả, chẳng lẽ lấy được nương tử yêu kiều xinh đẹp thì lập tức quên việc chính?
Hoắc Viễn Hành vẫn không dao động như cũ.
Cuối cùng người tới bất đắc dĩ lắc lắc đầu, noi với Hoắc Viễn Hành: “Vậy bản thân ngươi tự nhìn mà làm đi, Hoàng Thượng cũng không phải là người có tính tình tốt, hôm nay ngài ấy có thể bảo ta tới khuyên ngươi, chứng tỏ ngài ấy coi trọng ngươi, nếu ngươi lại làm mất mặt mũi của ngài ấy một lần nữa thì không phải ai cũng có thể chịu được cơn giận của ngài ấy đâu.”
Hoắc Viễn Hành nghiêm mặt nói: “Đa tạ nhắc nhở, nên làm như thế nào ta đều có tính toán, để ngươi lo lắng rồi.”
Người tới cạn lời khô cổ họng, thấy không thể khuyên bảo được Hoắc Viễn Hành, đành phải trở về.
Vốn dĩ Ninh Như Ngọc còn lo lắng Hoắc Viễn Hành thẳng thừng từ chối Cảnh Tuyên Đế như vậy thì có thể chọc giận Hoàng Đế hay không, Hoắc Viễn Hành lại không để ý chút nào, bảo nàng đừng lo lắng, chàng sẽ tự có biện pháp.
Cứ lo lắng căng thẳng như thế trong hai ngày, không ngờ Cảnh Tuyên Đế lại sai người thưởng đồ vật đến phủ Vũ An Hầu.
Ban thưởng các thứ vô cùng quý giá, nâng một đường từ trong cung tới phủ Vũ An Hầu, kinh động không ít người trong kinh thành.
Ninh Như Ngọc nằm dưới người chàng, đáp lại nụ hôn của chàng, hai tay bám chặt lấy bả vai chàng, hai người thân mật dán sát bên nhau, mãi cho tới khi trong thân thể truyền đến cảm giác căng cứng lấp đầy, hai người hợp làm một, quấn quít không thể tách rời.
Hai tay của Hoắc Viễn Hành chống hai bên sườn của nàng, thân thể không ngừng lên xuống, mồ hôi từ ngực chàng chảy xuống dưới, nhỏ giọt trên bộ ngực trắng nõn no đủ của Ninh Như Ngọc.
Tiếng động trong phòng vẫn luôn không ngừng nghỉ, Hoắc Viễn Hành lật người Ninh Như Ngọc để nàng dựa vào trên giường.
Ninh Như Ngọc vùi đầu vào trong gối, khóc nỉ non nói: “Chàng nhanh lên, nhẹ một chút, ưm….”
“Chàng nói là lần cuối cùng mà, chàng nói chuyện không giữ lời, thiếp muốn đi ngủ.”
“Nàng ngủ thì cứ ngủ, ta làm thì cứ làm.”
Ninh Như Ngọc trợn trắng mắt, chàng làm thì ta còn ngủ được ư? Quả nhiên không thể tin lời nói trên giường của nam nhân.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Như Ngọc còn đang ngủ thì Hoắc Viễn Hành đã thức giấc, nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, đi đến cái giá treo lấy quần áo mặc vào, động tác rất nhẹ rất chậm, sợ kinh động tới người nằm trên giường, cảm giác như đang làm kẻ trộm lén lút vậy. Sau khi thay quần áo, Hoắc Viễn Hành quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn thấy Ninh Như Ngọc đưa lưng về phía mình, mái tóc đen rối tung xõa ở sau đầu, chăn chảy xuống một ít, lộ ra bả vai trắng nõn mượt mà của nàng. Nàng ngủ thật sự rất say, không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Đêm qua chàng làm nàng mệt thảm.
Hoắc Viễn Hành luyến tiếc để nàng phải dậy sớm nên chàng không đánh thức nàng, lén lút ra khỏi phòng.
Bích Hà canh giữ ở bên ngoài, nhìn thấy Hoắc Viễn Hành ra ngoài, khom người hành lễ với chàng.
Hoắc Viễn Hành lại cẩn thận dặn dò vài câu, sau khi làm xong mới dẫn thị vệ Triệu Hưng và Ngô Nhạc rời đi.
Sau khi Hoắc Viễn Hành đi được hơn một canh giờ, Ninh Như Ngọc mới tỉnh lại.
Bên cạnh sớm đã không có bóng dáng của Hoắc Viễn Hành, nơi chàng ngủ đã không có độ ấm của cơ thể.
Ninh Như Ngọc mở miệng gọi Bích Hà đi vào, Bích Hà nghe thấy thì tiến vào.
“Phu nhân, người gọi nô tỳ?”
“Hầu gia đi được bao lâu rồi?” Ninh Như Ngọc hỏi.
“Hơn một canh giờ.” Bích Hà trả lời đúng sự thật: “Hầu gia nói không cần gọi người rời giường, để người ngủ nhiều hơn một chút.”
Đã rời đi lâu như vậy rồi, thế mà nàng không hề hay biết.
Ninh Như Ngọc ảo não vuốt tóc, một lát sau mới nói với Bích Hà: “Hầu hạ ta rời giường đi.”
“Nô tỳ lập tức gọi những người khác tiến vào.” Bích Hà xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau nha hoàn đi theo nàng ấy bước nhanh vào trong.
Vẫn giống như bình thường, bọn nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt, chải đầu, mặc quần áo, trang điểm đâu vào đấy, rất nhanh đã thu thập thỏa đáng.
Sau đó Hồng Châu tiến vào, hỏi nàng ăn bữa sáng ở đâu. Nàng nghĩ một lát rồi bảo ăn ở phòng khách đi. Hồng Châu đi ra ngoài sai người đem đồ ăn sáng tới phòng khách.
Sau đó Ninh Như Ngọc đến phòng khách ăn bữa sáng.
Trên bàn tròn lớn bày biện những món mà nàng thích ăn, ngày thường nàng thích ăn bánh bao nhân trứng sữa nhất, một lần ăn hai cái cũng không ngại nhiều.
Nhưng hôm nay đã không có Hoắc Viễn Hành cùng ăn sáng với nàng, cho dù đồ ăn thơm ngon hơn nữa thì cũng không có lực hấp dẫn với nàng, nàng ăn uống ít hơn mọi ngày, chỉ ăn một bát cháo nhỏ, một cái bánh bao nhân trứng sữa, một cái bánh bao nhân thịt, rốt cuộc không thể ăn được nữa.
“Sau này Minh Tông sẽ rất bận, cháu phải lo liệu việc trong phủ một mình, nếu có việc không thể làm được thì cứ nói cho ta biết.” Khương thị nói.
Ninh Như Ngọc gật đầu: “Cháu biết rồi, tổ mẫu.”
Khương thị lại nói: “Nếu cháu làm xong mọi vệc, nhàn rỗi rồi cảm thấy nhàm chán, cũng có thể tới đây tìm ta nói chuyện tán gẫu giết thời gian, chỉ cần cháu không chê lão bà tử này phiền là được rồi.”
Ninh Như Ngọc nói: “Cháu ước gì có thể thời thời khắc khắc tới nói chuyện với tổ mẫu đây, chỉ sợ tổ mẫu chê cháu phiền thôi!”
Khương thị nghe vậy thì cười rộ lên, vỗ tay Ninh Như Ngọc, nói: “Đứa nhỏ ngoan, vất vả cho cháu rồi.”
Ngồi trong phòng của Khương thị một hồi lâu, nghe rất nhiều chuyện về Hoắc Viễn Hành khi chàng còn nhỏ, sau đó Ninh Như Ngọc còn có việc cần làm, vì vậy nàng cáo lui trở về Sùng An Đường.
Ninh Như Ngọc xử lý một số việc, lại bởi vì đêm qua ngủ không ngon, người cũng mệt mỏi, vì vậy nghỉ ngơi trong chốc lát trên trường kỷ.
Bích Hà tiến vào, nhìn thấy Ninh Như Ngọc ngủ rồi thì cầm chăn mỏng đắp lên người nàng, sau đó an tĩnh canh giữ ở ngoài cửa.
Sau một canh giờ, có hạ nhân của Ninh phủ tới truyền lời, Bích Hà mới vào nhà đánh thức Ninh Như Ngọc.
Ninh Như Ngọc tỉnh lại, nhìn thấy Bích Hà, vừa dụi mắt vừa nói: “Bích Hà, có chuyện gì?”
Bích Hà nói: “Ninh phủ sai người tới, nói muốn gặp người.”
Là Ninh phủ, không phải phủ Ngụy Quốc Công, đó chính là Từ thị sai người tới.
Ninh Như Ngọc vội nói: “Mau gọi người vào trong.”
Bích Hà vội vàng đi ra ngoài gọi người, chỉ chốc lát đã dẫn một ma ma bên người Từ thị đi vào.
Ma ma hành lễ với Ninh Như Ngọc, vẻ mặt vui mừng nói: “Cô nãi nãi, phu nhân lại có tin vui.”
Cái gì?
Ninh Như Ngọc chớp chớp mắt, dùng tay véo một cái lên trên đùi, rất đau, là sự thật, không phải nằm mơ, nương của nàng, Từ thị lại mang thai, sau mười mấy năm kể từ khi sinh ra nàng, mọi người cho rằng bà sẽ không thể lại có đứa nhỏ nên cũng đều từ bỏ, nhưng bây giờ Từ thị mang thai, đúng là việc vui lớn động trời.
“Ta muốn lập tức trở về thăm nương.” Ninh Như Ngọc lập tức đứng lên từ trên trường kỷ, nói với Bích Hà: “Mau, mau đi chuẩn bị xe ngựa, ta phải về Ninh phủ.”
Trong khi Bích Hà đi ra ngoài sai người chuẩn bị xe ngựa, Ninh Như Ngọc tranh thủ hỏi thăm tình hình của Từ thị, sau khi biết Từ thị vẫn khỏe, có thể ăn có thể ngủ, nàng cũng an tâm hơn rất nhiều.
Chỉ sau chốc lát xe ngựa đã chuẩn bị xong, Ninh Như Ngọc thu thập đơn giản một chút, thay quần áo ra cửa, lại chuẩn bị dược liệu và đồ bổ dưỡng, dẫn theo Bích Hà, lòng tràn đầy vui mừng chạy tới Ninh phủ.