“Chàng, chàng sao lại nói lời này chứ, như vậy, như vậy…… lưu manh!” Ninh Như Ngọc nói không nên lời.
Hoắc Viễn Hành hôn một cái lên má nàng, như dụ hoặc như dỗ dành nói: “Cho dù ta lưu manh, cũng chỉ lưu manh với một mình nàng.”
Vừa nói chuyện vừa đặt tay lên ngực Ninh Như Ngọc, bàn tay to bao bọc toàn bộ ng.ực nàng, còn dùng sức bóp nhẹ một cái, xúc cảm mềm mại no đủ co dãn, véo một cái lại muốn véo cái thứ hai, đơn giản là nắm lấy không bỏ.
“Ưm, a, chàng mau buông tay ra.” Một cảm giác khác lạ dâng lên từ ngực, Ninh Như Ngọc vừa thẹn vừa bực, dùng tay đẩy tay chàng ra, nhưng bất đắc dĩ là cánh tay chàng rắn chắc hữu lực, sức lực nhỏ như mèo cào của nàng căn bản không thể lay động được chàng, đẩy vài lần vẫn không thành công, vừa tức vừa gấp, mở to một đôi mắt ngập nước nhìn chàng như muốn cầu xin.
Không hiểu tại sao Hoắc Viễn Hành lại nổi lên tính vô lại, khác một trời một vực với dáng vẻ bình thường của chàng, chẳng những không bỏ cái tay đang đặt trước ngực Ninh Như Ngọc ra mà còn làm ngược lại, càng thêm dùng sức, một cái tay khác đã luồn vào từ phía dưới vạt áo, xoa eo thon của nàng, lòng bàn tay có vết chai đóng kén chạm vào làn da tinh tế trên eo nàng, cảm giác ngứa ngáy khó chịu, giống như có con kiến đang bò trên người, kích. thích rung động.
“Minh Tông, đừng……” Ninh Như Ngọc lắc mông né tránh bàn tay to của chàng, nhưng nàng trốn đến chỗ nào thì Hoắc Viễn Hành đưa bàn tay to đến chỗ đấy, căn bản nàng trốn không thoát, cuối cùng bàn tay to linh hoạt như cá chạch mà chui vào trong yếm, chuẩn xác không hề sai lầm mà đánh úp lên bộ ng.ực mềm mại của nàng, còn dùng lực bóp một cái, tựa như nắm lấy một cái bánh bao lớn, yêu thích không buông tay.
Hai người có sức lực khác xa nhau, căn bản Ninh Như Ngọc không phải là đối thủ của Hoắc Viễn Hành, Hoắc Viễn Hành dùng những động tác mềm dẻo kia, Ninh Như Ngọc lập tức không hề có sức phản kháng mà tước vũ khí đầu hàng.
Cuối cùng Ninh Như Ngọc mềm nhũn ngã xuống trong lòng ngực của Hoắc Viễn Hành, bị chàng hung hăng bắt nạt một hồi lâu, hôn đến mức miệng đều sưng đỏ, trên người cũng bị Hoắc Viễn Hành x,oa nắn một lần, hơn nữa, hơn nữa bộ ng.ực còn bị Hoắc Viễn Hành cắn một ngụm, để lại một dấu răng rõ rệt.
Hu hu hu hu.
Đã nói là dừng lại, vậy mà Hoắc Viễn Hành còn bắt nạt nàng, nàng không thèm để ý đến chàng nữa. Ninh Như Ngọc đầy bụng oán niệm mà hung hăng nghĩ, Hoắc Viễn Hành vừa buông nàng ra, ngay lập tức nàng giống như một con thỏ nhỏ nhanh chóng trốn sang bên cạnh, súc ở trong góc, cách Hoắc Viễn Hành càng xa càng tốt, mặc kệ chàng nói như thế nào, nàng nhất định không muốn tới gần chàng nữa.
“Nếu chàng còn bắt nạt thiếp, thiếp sẽ không để ý tới chàng nữa, thiếp nói được thì làm được.” Ninh Như Ngọc nhìn cái tay đang duỗi tới trước mặt mình, biết chàng lại muốn kéo nàng qua đó, lần này nàng phải kiên quyết một chút, tuyệt đối không thỏa hiệp, tuyệt đối không thể để chàng bắt nạt nữa, nếu không nàng cũng quá đáng thương rồi.
Hoắc Viễn Hành nhìn nàng, ánh mắt dừng trên đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của nàng, đỏ hồng rực rỡ như thoa một lớp son môi, hơn nữa khóe mắt nàng long lanh nước mắt, thật đúng là dáng vẻ bị bắt nạt tàn nhẫn, thoạt nhìn có chút đáng thương, nhưng chàng còn muốn bắt nạt nàng thêm nhiều lần!
Nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, vẫn là thôi đi, về nhà lại nói, dù sao có thể bù vào cả vốn lẫn lời.
Quyết định xong, Hoắc Viễn Hành nghiêm túc nói: “Nàng nghĩ cái gì thế, ta chỉ muốn sửa lại váy áo cho nàng mà thôi.”
Ninh Như Ngọc nghe chàng nói xong, hoài nghi nhìn chàng một cái, lúc này, nàng không cảm thấy chàng có lòng tốt như vậy, chẳng lẽ bắt nạt nàng chưa đủ ư?
“Không tin?” Hoắc Viễn Hành nhướng mày, duỗi tay chỉ vào váy áo của nàng, sắc mặt như thường, nói: “Dây lưng bên cạnh bị lỏng rồi kìa.”
Vẻ mặt đứng đắn, nhưng lời nói ra lại không đứng đắn như vậy, Ninh Như Ngọc đỏ mặt, cũng bất chấp việc đang giận dỗi với Hoắc Viễn Hành, cúi đầu nhìn dây lưng trên quần áo, quả nhiên vừa rồi luống cuống tay chân muốn trốn tránh Hoắc Viễn Hàng, dây lưng trên quần áo bị buộc sai một chỗ.
Ninh Như Ngọc vội vàng xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Hoắc Viễn Hành, ngăn trở tầm mắt của chàng, tuy làm như thế, cũng vẫn cảm nhận được có một cặp mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào phía sau lưng nàng như sắp bốc cháy, nàng căng cứng người, cũng ngượng ngùng quay đầu lại nhìn xem có phải chàng đang nhìn mình hay không, chỉ dọa chàng, nói chàng không được nhìn, nàng vội cúi đầu, nhanh chóng cởi bỏ chỗ sai rồi buộc lại một lần nữa.
Sau khi buộc xong, Ninh Như Ngọc mới xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy Hoắc Viễn Hành ngồi ở bên kia, đầu quay ra nhìn phía ngoài cửa sổ, quả thật không phải đang nhìn nàng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Được rồi, chàng có thể qua đây rồi.” Ninh Như Ngọc nói.
Hoắc Viễn Hành cong khóe miệng gợi lên một nụ cười, quay đầu đi, đánh giá nàng trên dưới một lượt, bỗng nhiên tiến đến trước mặt nàng, nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Chúng ta là phu thê, trên người của nàng có nơi nào mà ta chưa từng thấy, chưa từng sờ, nàng thẹn thùng làm cái gì?”
Tại sao da mặt của người này lại dày như vậy! Ninh Như Ngọc thật sự muốn thét chói tai, trong lòng điên cuồng phun tào, không phải chàng là Quỷ diện tướng quân lãnh khốc vô tình trái tim sắt đá sao, không phải là người khiến người khác sợ hãi không thôi sao, đây căn bản không phải là dáng vẻ thật sự của chàng, nếu không phải biết chàng thật sự chính là bản thân chàng, Ninh Như Ngọc hoài nghi có khi chàng cũng bị người xuyên qua rồi.
Ninh Như Ngọc đẩy chàng một cái, trừng mắt nhìn, nói: “Đừng làm loạn, thiếp sắp không nhận ra chàng nữa rồi, chàng như vậy khiến thiếp cảm giác chàng không còn là chàng.”
Hoắc Viễn Hành bắt được tay nàng, ôm nàng vào trong lòng ngực, dỗ dành nàng: “Trêu nàng chút thôi, không làm loạn, đừng nóng giận.”
“Thiếp không giận.” Ninh Như Ngọc rầu rĩ phản bác.
Hoắc Viễn Hành ôm eo nàng thật chặt, nói: “Đình Đình, ta ước gì nàng sớm sinh cho ta một đứa bé.”
Ninh Như Ngọc trầm mặc một chút, gật gật đầu: “Ừ.”
Hoắc Viễn Hành lại nói: “Lần này ta quay lại làm việc, tình hình trên triều đình không quá ổn định, sóng ngầm mãnh liệt, thân thể của Hoàng Thượng không tốt như trước kia, tinh lực cũng không theo kịp, thời gian tới có khả năng ta sẽ rất bận, nàng phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, nếu nàng sinh đứa nhỏ, có đứa nhỏ ở bên cạnh nàng, ta cũng có thể yên tâm hơn một chút.”
Tại sao lời này nghe có vẻ không thích hợp, dường như chàng đang trăng trối điều gì, Ninh Như Ngọc cuống quít bắt lấy tay áo chàng, nói: “Chàng nói lời này là có ý gì?”
Hoắc Viễn Hành cười cười, cố gắng hết sức tìm từ để Ninh Như Ngọc không hiểu lầm, nói: “Ta nói nếu về sau ta quá bận, hoặc là lại bị phái đi biên quan, hoặc lại phải sang nước khác làm chuyện gì đó, không thể ở nhà với nàng, có đứa nhỏ ở bên nàng, nàng sẽ không quá cô đơn.”
Ninh Như Ngọc nhìn chằm chằm vào chàng không chớp mắt, lo lắng khẩn trương mà nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: “Chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy thôi.” Hoắc Viễn Hành gật đầu.
“Tại sao thiếp cảm thấy chàng không chịu nói hết cho thiếp biết vậy?” Ninh Như Ngọc không tin vào lý do thoái thác của chàng, nếu chàng phải đi sang nước khác làm việc, cho dù phải đi mười ngày nửa tháng, hoặc là một hai năm không trở lại, vậy cũng phải có lúc làm xong việc rồi trở về, nhưng chàng không nên nói chuyện bằng ngữ khí như thế này.
Hoắc Viễn Hành cười khổ trong lòng, quả nhiên vẫn không thể giấu được nàng điều gì, chàng chỉ sợ ngày nào đó chàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể tiếp tục chăm sóc nàng, hy vọng nàng có thể có một đứa bé phòng thân, ngày tháng về sau cũng không phải trôi qua trong cô độc, ít nhất còn có một người làm bạn với nàng!
“Sao ta lại không chịu nói hết được chứ?” Hoắc Viễn Hành không thừa nhận, nhanh chóng sửa lời nói: “Chẳng lẽ nàng không thích việc chúng ta có đứa nhỏ ư? Nếu nàng không thích, vậy quên đi.”
“Ai nói thiếp không thích đứa nhỏ?” Ninh Như Ngọc không thể nghe lọt tai lời nói này của chàng, cảm thấy bị chàng hiểu lầm, trong lòng lên men, đáng thương nói: “Tại sao chàng biết thiếp không thích đứa nhỏ chứ, nếu chúng ta có thể sinh một đứa nhỏ, không biết thiếp sẽ vui mừng như thế nào đâu!”
“Một khi đã như vậy, chúng ta phải cố gắng nhiều hơn một chút, tranh thủ sớm sinh một đứa nhỏ đi!” Hoắc Viễn Hành lập tức hôn lên môi nàng, lấp kín miệng nàng khiến nàng không thể nói chuyện.
……
Sau khi Hoắc Viễn Hành quay lại làm việc, mỗi ngày đều vô cùng bận, buổi sáng chàng đã đi rồi, Ninh Như Ngọc còn đang ngủ, buổi tối Ninh Như Ngọc đã ngủ say, Hoắc Viễn Hành mới trở về, Ninh Như Ngọc thường xuyên tỉnh lại lúc nửa đêm, mới nhìn thấy Hoắc Viễn Hành trở về.
Một ngày này lại là như vậy, Ninh Như Ngọc muốn chờ Hoắc Viễn Hành trở về, vẫn luôn chờ đến nửa đêm nhưng Hoắc Viễn Hành chưa về, nàng thật sự không chịu nổi nên phải trèo lên giường đi ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, trong mơ mơ màng màng cảm giác được có người ôm lấy mình, nàng miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy Hoắc Viễn Hành đang ôm nàng vào trong ngực.
“Minh Tông.” Ninh Như Ngọc nhỏ giọng gọi một tiếng, trong thanh âm mang theo một tia mềm mại và mị hoặc.
Ninh Như Ngọc dụi mắt, cố gắng mở to mắt, cẩn thận quan sát chàng, ủy khuất lẩm bẩm một câu: “Đã nhiều ngày nay thiếp không được gặp chàng một cách tử tế, cũng không có ai ăn cơm tản bộ với thiếp, thiếp một mình ở trong phủ, mỗi ngày đều rất nhớ chàng.”
Cánh tay ôm lấy nàng của Hoắc Viễn Hành trở nên căng cứng, lập tức dùng sức ấn nàng vào trong lòng ngực, như muốn ấn toàn bộ người nàng vào trong thân thể chàng.
“Là ta không tốt, không thể ở bên cạnh nàng, khiến nàng phải chịu thiệt thòi rồi.” Hoắc Viễn Hành rầu rĩ nói.
Ninh Như Ngọc miễn cưỡng lộ ra gương mặt tươi cười: “Không thể nào, chàng bận làm chính sự, mỗi ngày thiếp ở trong phủ khá tốt, trò chuyện với tổ mẫu, xử lý mọi việc trong phủ, rất nhanh đã vượt qua một ngày.”
Thật ra Hoắc Viễn Hành thừa biết ngày tháng nàng ở một mình trong phủ rất nhàm chán, cúi đầu hôn một cái lên trán nàng: “Nếu không nàng về Ninh phủ ở mấy ngày đi, ở bên cạnh nhạc mẫu một thời gian.”
Ninh Như Ngọc lắc lắc đầu, nói: “Chuyện này không cần vội, ngày khác thiếp trở về cũng được.”
“Làm sao vậy?” Hoắc Viễn Hành kỳ quái hỏi lại.
Ninh Như Ngọc trả lời: “Hôm nay thiếp nhận được thiệp mời của Nhị hoàng tử phi, nàng ta chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc ngắm hoa cúc ở phủ Nhị hoàng tử, mời rất nhiều người tới tham gia, thời gian định vào năm ngày sau, thiếp nhận được thiệp mời của nàng ta thì nhất định phải tham gia bữa tiệc ngắm hoa cúc mới được.”
Mặc dù Ninh Như Trân không thích nàng, nhưng bữa tiệc ngắm hoa cúc này có ý nghĩa chính là ý của Tuý Ông không phải ở rượu*, Ninh Như Trân đã phát thiệp mời cho nàng, quang minh chính đại mời nàng đi, cho dù Ninh Như Trân có ý đồ gì thì nàng đều không thể cự tuyệt, nhiều người đều đang nhìn chằm chằm vào nàng như vậy, cho dù như thế nào thì nàng cũng phải cho Ninh Như Trân mặt mũi này.
*ý của Tuý Ông không phải ở rượu: ý không ở trong lời; có dụng ý khác.
Hoắc Viễn Hành ngẫm nghĩ rồi nói: “Tiệc ngắm hoa cúc vào năm ngày sau à?”
“Ừ.” Ninh Như Ngọc gật đầu, hôm nay nàng một lòng chờ chàng trở về, chính là muốn thương lượng với chàng về việc tham gia tiệc ngắm hoa cúc này.
Hoắc Viễn Hành nhíu mày nói: “Ta nghe nói quan hệ giữa Nhị hoàng tử phi và Nhị hoàng tử không quá hòa thuận, hơn nữa gần đây Nhị hoàng tử còn bị Hoàng Thượng răn dạy, Nhị hoàng tử phi lại tổ chức tiệc ngắm hoa cúc vào ngay lúc này, đến tột cùng là có dụng ý gì thì ta cũng không rõ lắm, khi nàng và nàng ta còn là cô nương ở trong phủ có quan hệ không tốt, nàng ta mời nàng đi tham gia tiệc ngắm hoa cúc, không biết có phải chỉ làm ra vẻ hay không, ta sợ nàng ta sẽ bắt nạt nàng, đến lúc đó ta sẽ đi cùng nàng.”