Ma ma bên người của Ninh Như Trân nhìn trái nhìn phải, xác định không có người, cẩn thận khuyên nhủ: “Nương nương, người đừng nói những lời đó ở chỗ này, cẩn thận tai vách mạch rừng, nếu có người nghe được thì không hay, ngài muốn nói cái gì thì chúng ta trở về hãy nói.”
Ninh Như Trân có vẻ không vui, bực bội lẩm nhẩm vài câu, ma ma nhẫn nại khuyên giải an ủi một phen, thật vất vả mới trấn an được nàng ta.
“Nương nương, phía trước còn có nhiều khách nhân đang đợi trong phòng khách, chúng ta hãy đi tiếp đón khách nhân trước đi, đừng để mọi người chờ lâu, lại khiến người ta đàm tiếu nói lời khó nghe, đây là lần đầu tiên nương nương tổ chức yến hội ngắm hoa cúc, bỏ ra nhiều tinh lực và thời gian như vậy, dù sao cùng phải để lại một ấn tượng tốt trước mặt các vị phu nhân mới đúng.” Ma ma khuyên.
“Hừ, ta mở tiệc ngắm hoa cúc để chiêu đãi các nàng, chính là để mắt tới các nàng, ta muốn nhìn xem bọn họ dám nói lung tung cái gì!” Ninh Như Trân tự cho là đúng, dường như nàng ta mời những người khác tới tham gia yến hội ngắm hoa cúc này chính là ban ân cho người khác, không nghĩ tới bản thân nàng ta kênh kiệu tự cho là đúng đã sớm đắc tội hoàn toàn với người khác.
“Nương nương, ngài đừng nói như vậy, chúng ta làm tiệc ngắm hoa cúc là vì muốn kết giao với một số người hữu dụng, nếu đắc tội với người ta thì chẳng phải là mất nhiều hơn được ư?” Ma ma đi theo Ninh Như Trân cảm thấy trái tim run rẩy sợ hãi cực độ, bà ta nói sự thật thì Ninh Như Trân đều nghe không lọt tai, một mực làm theo suy nghĩ của bản thân mình, chỉ sợ ngày nào đó chọc phải phiền phức lớn, nếu không phải bà ta chịu ân huệ của Thẩm thị thì có chết cũng không muốn đi sau lưng chùi mông cho Ninh Như Trân.
“Được rồi được rồi, ta biết rồi.” Ninh Như Trân không kiên nhẫn nói: “Ma ma, tại sao ngươi nhiều lời thế, phiền muốn chết.”
“Nương nương……”
“Được rồi được rồi, ngươi đừng nói nữa, ta lập tức đi phía trước tiếp đón khách nhân.” Ma ma còn chưa nói xong, Ninh Như Trân đã không kiên nhẫn cắt ngang, hùng hổ đi vè phía trước.
Mãi tới khi hai người Ninh Như Trân đi xa, Ninh Như Ngọc mới đi ra từ đình hóng gió, nhìn theo phương hướng mấy người Ninh Như Trần vừa rơi đi, hơi suy tư một chút, đi theo hướng ngược lại với các nàng.
Ninh Như Ngọc đi đường này để trở về phòng khách thì xa hơn một chút, đi một vòng lớn quanh hoa viên, ai ngờ đi được nửa đường thì đụng mặt Nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh.
“Như Ngọc biểu muội, muội đang đi chỗ nào vậy?” Tiêu Dục Minh đi tới từ phía đối diện, đứng trước mặt Ninh Như Ngọc, mở miệng trước ngăn cản đường đi của nàng.
Ninh Như Ngọc không muốn nói chuyện nhiều với hắn ta, hành lễ theo quy củ rồi nói: “Ta đang muốn trở về phòng khách, những người khác đều đang chờ ở bên kia, vì vậy ta muốn nhanh chóng đi qua đó.”
Tiêu Dục Minh lại không chịu nhường đường, cười tủm tỉm nói: “Không vội không vội, yến hội ngắm hoa cúc còn chưa bắt đầu, Như Ngọc biểu muội không cần vội vàng qua dó, nói một hai câu với ta rồi đi qua cũng không muộn.”
Người này thật là vô lại, nàng đã nói phải đi mà hắn còn cố tình ngăn đón nàng, thật là vô lễ đến cực điểm, huống chi hai người đứng chung một chỗ như vậy cũng không ổn, nếu có người thấy, không chừng sẽ nói bậy nói bạ, ảnh hướng đến thanh danh của nàng, chỉ sợ nàng nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
“Không phải Hầu gia nhà ta đi cùng Nhị hoàng tử à? Tại sao bây giờ chỉ có một mình Nhị hoàng tử vậy?” Ninh Như Ngọc bị hắn ngăn cản không thể đi được, đành phải hỏi hắn về Hoắc Viễn hành, nhắc nhở hắn phải chú ý một chút, đừng làm việc gây tổn hại tới cả hai.
Trên mặt Tiêu Dục Minh lộ ra không vui, thầm nghĩ tại sao nữ nhân này lại không biết điều như vậy, hắn chỉ muốn trò chuyện với nàng mà thôi, nàng còn cố ý dùng Hoắc Viễn Hành để chèn ép hắn, dáng vẻ lo lắng khẩn trương, làm như hắn là dã thú sẽ ăn nàng không bằng, hắn đáng sợ như vậy sao?
“Hiến quận vương tới, Vũ An Hầu ở phía trước nói vài câu với hắn.” Tiêu Dục Minh nhàn nhạt giải thích.
“Hóa ra là thế.” Ninh Như Ngọc gật gật đầu, nói: “Nhị hoàng tử cũng nên đến phía trước tiếp đón khách nhân mới đúng, bỏ lại khách nhân rồi tự mình rời đi là không tốt, cũng không hợp với đạo đãi khách.”
Tiêu Dục Minh trầm mặt xuống, căng chặt khóe miệng, dùng ánh mắt thâm thúy khó dò nhìn nàng, khí thế hung hăn, ẩn ẩn lộ ra sự tức giận: “Ngươi chán ghét ta như vậy sao, nói nhiều mấy câu với ta cũng không muốn à?!”
Ninh Như Ngọc bị khí thế của hắn làm cho hoảng sợ, lùi lại một bước về phía sau theo bản năng, căng thẳng nhìn sắc mặt ầm trầm của hắn, cảm thấy ánh mắt kia khiến người sợ hãi, giống như mãnh thú nhìn con mồi, có loại dục vọng mãnh liệt muốn tranh đoạt tới tay, nàng đã từng nhìn thấy ánh mắt này trên người Hoắc Viễn Hành, nhưng Hoắc Viễn Hành hoàn toàn khác hắn ta, trong mắt Hoắc Viễn Hành tràn ngập tình yêu ấm áp, mà trong mắt hắn ta chỉ có mạnh mẽ chiếm đoạt, sự tham lam khi nhìn thấy thứ gì tốt đẹp là muốn cướp lấy cho bằng được.
Ý thức được có lẽ Tiêu Dục Minh còn có ý đồ không tốt, Ninh Như Ngọc cẩn thận ứng phó với hắn, cố gắng không chọc hắn tức giận, mặc dù biết hiện tại hắn không có khả năng làm ra chuyện khác người, nhưng nàng cũng khó bảo toàn sau khi chọc giận hắn, hắn mà phát điên thì khó có thể nói trước điều gì.
“Nhị hoàng tử, ngươi nói cái gì vậy, tốt xấu gì chúng ta đã nhận thức rất nhiều năm, huống chi còn có mối quan hệ thân thích, ngài lại lấy Ngũ muội muội của ta, quan hệ giữa hai nhà thân càng thêm thân, sao ta có thể chán ghét ngài? Sao có chuyện chán ghét nói chuyện với ngài?”
Ninh Như Ngọc cười cười, liếc xéo hắn ta một cái, hỏi ngược lại: “Không phải bây giờ ta đang nói chuyện với ngươi sao? Dựa theo cách nói vừa rồi của ngươi, chẳng phải ta nên trốn đi thật xa rồi sao? Hoặc là che miệng lại như này!” Ngay sau đó Ninh Như Ngọc dùng khăn che kín miệng mình, mở to một đôi mắt to tròn, lộ ra biểu tình hoảng sợ.
Có lẽ là Ninh Như Ngọc giải thích khiến Tiêu Dục Minh nghe xuôi tai, hoặc có lẽ do dáng vẻ giả vờ hoảng sợ che miệng lại của Ninh Như Ngọc khiến hắn vui vẻ, tóm lại hắn cười khẽ ra tiếng, vẻ mặt cũng tốt hơn nhiều, vươn ngón tay ra chỉ chỉ vào nàng: “Thật không ngờ thật không ngờ, từng ấy năm tới nay, đây là lần đầu tiên ta thấy dáng vẻ nghịch ngợm như vậy của ngươi, không ngờ tới còn rất đáng yêu, ta đành tốt bụng không so đo với ngươi nữa.”
“Nhị hoàng tử nói đúng, Nhị hoàng tử là đại nhân có đại lượng*.” Ninh Như Ngọc nhanh miệng khen ngợi.
*đại nhân có đại lượng: là một câu tục ngữ, đại loại là người lớn có lòng bao dung lớn [tha thứ cho người khác, ko chấp tiểu nhân...].
Tiêu Dục Minh hừ một tiếng, xua xua tay, nói: “Ngươi đi đi, đừng để các nàng chờ lâu ở phòng khách.”
“Được, cảm ơn Nhị hoàng tử, ta đây lập tức qua đó.” Ninh Như Ngọc nhanh chóng trả lời, đi cũng nhanh, hận không thể lập tức bay qua người hắn, miễn phải đối mặt với hắn.
Tiêu Dục Minh thấy nàng bước chân nhanh nhẹn, yên lặng đếm đến năm rồi bỗng nhiên mở miệng nói: “Đừng quên ngươi còn nợ ta một bữa cơm, lần trước đã nói rõ ngươi phải báo đáp ta, nếu không phải ta cứu ngươi, không biết buổi tối hôm đó người sẽ rơi vào kết cục như thế nào đâu, có lẽ còn mất mạng! Tri ân báo đáp là một đức tính tốt của con người, ngươi không thể vong ân phụ nghĩa!”
Ninh Như Ngọc bỗng nhiên dừng lại bước chân, cắn chặt răng rồi xoay người lại, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Tiêu Dục Minh, nói: “Không biết Nhị hoàng tử muốn ta báo đáp ngươi như thế nào? Lần trước đã nói ta sẽ mời ngươi ăn một bữa cơm, phía trước ta vẫn luôn bận rộn nên mới gác chuyện này xuống, vừa hay mấy ngày tới ta có thời gian rảnh, không bằng chúng ta đem chuyện này hoàn thành đi.”
“Được thôi, ta cũng đang có ý này.” Tiêu Dục Minh không cho Ninh Như Ngọc có cơ hội đẻ sửa miệng, lập tức đồng ý.
Việc đã đến nước này, Ninh Như Ngọc cũng không dám đổi ý, vốn dĩ chính là nàng nợ hắn, trả xong là được, đơn giản nói: “Vậy không biết Nhị hoàng tử rảnh vào ngày nào, ta mời Nhị hoàng tử tới Túy Tiên Lâu ăn cơm.”
Dường như Tiêu Dục Minh rất hài lòng với phản ứng này của Ninh Như Ngọc, cười nói: “Ngày mai ta rảnh, chọn ngày không bằng gặp ngày, vậy ngày mai đi.”
“Vậy quyết định như vậy đi.” Tiêu Dục Minh nói.
“Một lời đã định.”
……
Khi Ninh Như Ngọc trở lại phòng khách, ngồi trong chốc lát, mới vừa uống xong một chén trà nhỏ thì khách nhân đã đến đông đủ, Ninh Như Trân cười tươi mời mọi người đi tới hoa viên thưởng thức đủ loại hoa cúc đang đúng độ nở rộ.
Có mấy phu nhân tiểu thư cố ý nịnh bợ Ninh Như Trân, nàng ta nói cái gì cũng phụ họa theo, Ninh Như Trân nói đi ngắm hoa, các nàng liên tục khen ngợi hoa của phủ Nhị hoàng tử rất đẹp, khen đến mức trở thành ba hoa chích choè, dường như trên trời cũng không có hoa cúc đẹp như vậy.
Ninh Như Ngọc cảm thấy không thú vị, chẳng lẽ đi chen vào góp vui ư, thừa dịp không có người chú ý, lén lút tránh sang một bên, những người khác đi theo Ninh Như Trân ra hoa viên ngắm hoa cúc, nàng ngồi ở phòng khách không đi, dùng trà ăn bánh còn thoải mái hơn nhiều so với việc đi theo ứng phó với Ninh Như Trân.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Ninh Như Trân dẫn theo người trở về sau khi ngắm hoa xong, nhìn thấy Ninh Như Ngọc ngồi một mình trong phòng khách, trên mặt có chút khó coi.
“Tứ tỷ tỷ, vì sao vừa rồi ngươi không đi ngắm hoa với chúng ta vậy?” Ninh Như Trân lạnh lùng chất vấn, có vẻ rất không cao hứng, mọi người đều đi theo ngắm hoa, chỉ có nàng không đi, hiển nhiên là cố ý không nể mặt nàng ta, muốn nàng ta bị mất mặt.
Ninh Như Ngọc đã sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác, cười nói: “Nương nương hiểu lầm, thật ra vừa rồi ta rất muốn ra hoa viên ngắm hoa với mọi người, khổ nỗi lúc trước ta đi dạo một vòng trong hoa viên, khi trở về thì không cẩn thận bị trẹo chân, mắt cá chân vẫn ẩn ẩn đau đớn, không có biện pháp tiếp tục đi lại, vì vậy đành phải ở lại phòng khách nghỉ ngơi. Vừa rồi ta thấy mọi người rất có hứng thú nên khó nói ra chuyện này, miễn cho mọi người mất hứng, nhưng lại khiến nương nương hiểu lầm là ta cố ý không đi, đều là ta không tốt, nương nương ngàn vạn lần đừng tức giận.”
Nàng đã nói như vậy, làm sao Ninh Như Trân dám cố tình nổi giận trước mặt nhiều phu nhân tiểu thư như vậy, đấy không phải là tự mình đánh vào mặt mình sao, đành phải cứng rắn nuốt cục tức này xuống.
“Mắt cá chân của Tứ tỷ tỷ thật sự bị thương rồi sao? Có muốn mời đại phu tới xem thử không?” Ninh Như Trân ác liệt suy nghĩ, muốn tìm đại phu tới nói Ninh Như Ngọc không hề bị thương, vạch trần gương mặt giả dối trước mặt nhiều phu nhân tiểu thư ở đây khiến Ninh Như Ngọc hoàn toàn mất hết mặt mũi.
Ninh Như Ngọc cười nói: “Nương nương nói rất đúng, ta cũng muốn sai nha hoàn của ta đi mời Hầu gia nhà ta tới đây, lúc trước ta bị bệnh, chính là Hầu gia nhà ta xem bệnh cho ta, y thuật của Hầu gia cao minh, liếc mắt một cái là nhìn ra ta bị bệnh gì, viết đơn thuốc chỉ cần uống một lần là khỏi, để Hầu gia tới xem vết thương trên chân cho ta thì đúng là không thể tốt hơn.” Nói xong, Ninh Như Ngọc sai Bích Hà đi mời Hoắc Viễn Hành.
“Vâng, phu nhân, nô tỳ lập tức đi ngay.” Bích Hà đồng ý một tiếng, nhanh chóng chạy đi tìm Hoắc Viễn Hành.