Ngày hôm sau, quả nhiên Hoắc Viễn Hành không vào cung mà là ở nhà với Ninh Như Ngọc.
Buổi sáng chàng dậy sớm hơn Ninh Như Ngọc, đi tới nơi luyện võ đánh một bài quyền, sau đó trở lại Sùng An Đường gọi Ninh Như Ngọc rời giường, còn tự mình giúp Ninh Như Ngọc mặc quần áo, cầm lược chải đầu cho nàng, từng lượt từng lượt vô cùng nghiêm túc, có lẽ phải chải gần trăm lượt, chàng sử dụng những kỹ xảo búi tóc mà chàng lén học được, mặc dù búi tóc không đẹp như nha hoàn chuyên phụ trách chải đầu, nhưng đẹp hơn nhiều so với lần đầu tiên chàng búi tóc cho Ninh Như Ngọc, ít nhất có thể nhìn được, đi ra ngoài cũng không cảm thấy quá tệ, bởi vậy Ninh Như Ngọc còn khen ngợi chàng một phen.
“Chàng học cách vấn tóc này ở đâu vậy, tay nghề không hề kém so với các nha hoàn vẫn làm nha.” Ninh Như Ngọc khích lệ chàng.
Hoắc Viễn Hành rầu rĩ không vui nói: “Chỉ không kém các nha hoàn búi tóc thôi sao? Đây là thành quả ta lén học trong vài tháng, mục đích là làm nàng vui, nàng không thể khen ta nhiều hơn một chút ư?”
Ninh Như Ngọc che miệng cười khẽ, mi mắt cong cong, nhìn ra được nàng thật sự rất rất vui, nói: “Lần này chàng búi tóc rất khá, thiếp rất thích, tay nghề của chàng không tồi, rất đáng khen, về sau giao việc búi tóc cho chàng, chàng có thể búi tóc càng ngày càng đẹp hơn nhiều.”
Nửa trước nghe thì không thấy vấn đề gì, nhưng nghe xong nửa sau mới biết không thích hợp, theo ý của Ninh Như Ngọc, về sau tóc nàng chỉ cho một người là Hoắc Viễn Hành chải đầu búi tóc, đó là coi chàng trở thành nha hoàn chải đầu.
“Vậy chàng không muốn chải tóc cho thiếp sao?” Ninh Như Ngọc nghiêng đầu nhìn chàng, chớp chớp đôi mắt to tròn, dùng đôi mắt trong trẻo sáng long lanh nhìn chàng, khiến chàng không thể nói lời từ chối.
Hoắc Viễn Hành làm sao nỡ từ chối nàng, ôm lấy nàng, nói: “Chỉ cần nàng nguyện ý, ta có thể búi tóc cho nàng cả đời, đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa ta đều nguyện ý.”
Ninh Như Ngọc cười càng thêm vui vẻ, chọc chọc lên cánh tay chàng, nói: “Đời này còn chưa hết đã nghĩ tới kiếp sau, kiếp sau sau nữa, chàng định trói buộc thiếp vĩnh viễn, đời đời kiếp kiếp ở bên thiếp sao?”
“Vậy nàng cảm thấy không tốt ư?” Hoắc Viễn Hành nhìn thẳng vào mắt nàng, vẻ mặt nghiêm túc.
Ninh Như Ngọc hơi suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy rất tốt, nàng ở bên cạnh Hoắc Viễn Hành rất hạnh phúc, nếu mỗi đời đều có thể ở bên chàng, nàng không cầu gì hơn, nói với Hoắc Viễn Hành: “Thiếp cảm thấy ý này rất tốt, chúng ta cứ ước định như vậy đi, kiếp sau cũng phải ở bên nhau.”
Trong khi chờ Ninh Như Ngọc trả lời, Hoắc Viễn Hành còn có chút căng thẳng khẩn trương, mãi cho tới khi Ninh Như Ngọc nói ra lời đồng ý khẳng định, Hoắc Viễn Hành mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu hôn lên trán nàng, nói: “Không chỉ là kiếp sau, là vĩnh vĩnh viễn viễn, đời đời kiếp kiếp đều phải ở bên nhau.”
“Được.” Trên khuôn mặt xinh đẹp mềm mại của Ninh Như Ngọc là nụ cười tươi xán lạn như đóa hoa nở rộ. Có một người phu quân như chàng, thiếp còn cầu gì hơn?
Khi Hoắc Viễn Hành ở nhà với Ninh Như Ngọc, mỗi ngày chàng đều cùng nàng ăn cơm, đi dạo, quản gia, thỉnh thoảng trong phủ có quá nhiều việc, Hoắc Viễn Hành còn xử lí giúp nàng, quan sát nàng đang ngồi bên cạnh gõ bàn tính vang lên âm thanh bùm bùm, chàng lấy sổ sách giúp nàng kiểm tra lại, thỉnh thoảng chỉ cần ngẩng đầu lên một cái, liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt đối phương phản chiếu một bóng dáng duy nhất là mình, hai người đều cảm thấy hạnh phúc đong đầy.
Hôm nay Ninh Như Ngọc nói muốn ăn cá, Hoắc Viễn Hành cầm cần câu đến hồ nước câu cá, Ninh Như Ngọc ngồi chờ ở bên cạnh, ngồi trên ghế uống trà, ăn bánh, nhìn Hoắc Viễn Hành câu cá.
“Kỹ thuật câu cá của ta rất tốt đấy, trước đây khi ta còn ở Tây Bắc, ta dẫn theo binh lính của ta ra hồ câu cá, mười mấy người cũng không có ai câu được nhiều cá như ta, cuối cùng câu được một sọt to, mang về binh doanh nấu một nồi canh cá rất to, còn làm mấy bàn lớn gồm cá nướng, cá kho, ăn cực kì ngon, đến bây giờ ta còn nhớ rõ cái vị kia.” Hoắc Viễn Hành nói.
“Thật không? Ăn ngon như vậy à?” Ninh Như Ngọc nghe chàng nói mà sắp chảy nước miếng, thầm nghĩ không biết cá đó phải ngon tới mức nào mới có thể làm ra món ăn từ cá mỹ vị như vậy.
Hoắc Viễn Hành nghiêm túc nói: “Nếu nàng không tin thì có thể hỏi Triệu Hưng.” Nói xong thì gọi Triệu Hưng lại đây.
“Hầu gia, ngài gọi ta?” Triệu Hưng lộ ra vẻ mặt mộng bức khi bị người kêu tới đây.
Hoắc Viễn Hành chỉ vào Ninh Như Ngọc, nói: “Ngươi kể lại cho phu nhân nghe, lúc trước khi chúng ta còn ở Tây Bắc, có một lần đi ra hồ câu cá, cá kia mang về binh doanh làm một nồi canh cá to, còn có cá nướng cá kho, có phải ăn rất ngon không? Mọi người đều ăn rất vui vẻ.”
Vốn dĩ Triệu Hưng còn tưởng chuyện gì rất quan trọng, kết quả là một chuyện nhỏ như con kiến này, nhưng Hầu gia đã yêu cầu thì hắn chỉ cần kể lại đúng sự thật là được.
Triệu Hưng cười nói: “Phu nhân, ta kể cho người nghe, khi còn ở Tây Bắc, chẳng có gì để giải trí, vì vậy Hầu gia mang chúng ta đi câu cá, đúng là mỹ vị nhân gian……. Lúc ấy, vốn dĩ mỗi người chỉ được một con cá nướng, Hầu gia ăn hết con cá của mình, cảm thấy ăn quá ngon nên cướp luôn của ta, ta rất đáng thương, chỉ ăn được một cái đầu cá, đến bây giờ còn nhớ mãi không quên hương vị kia, nếu có cơ hội trở về Tây Bắc thì nhất định phải ăn lại lần nữa, nhưng hi vọng Hầu gia sẽ không cướp cá của ta nữa, còn cướp của người khác thì không sao……”
Hoắc Viễn Hành vừa nói dứt lời, Triệu Hưng vội vàng xin tha: “Vâng vâng vâng, ta sai rồi, Hầu gia, không phải ngài cướp cá nướng của ta, là ta cam tâm tình nguyện để ngài ăn, ngài đừng ném ta vào hồ nước làm mồi cho cá, ta không biết bơi, là con vịt cạn thôi, ta sẽ không bao lời nói linh tinh nữa, vừa rồi ta nói hươu nói vượn thôi, phu nhân đừng tin những lời này……”
“Ha ha ha ha ha……” Cuối cùng Ninh Như Ngọc không thể nhịn được mà ôm bụng cười ha ha, cười chảy cả nước mắt, dùng khăn lau khóe mắt: “Trước kia ở Tây Bắc rất vui sao? Hai người nói khiến ta rất muốn đi tới Tây Bắc một lần.”
“Không, không vui, không vui một chút nào.” Triệu Hưng liên tục xua tay phủ nhận.
Nói giỡn, thời tiết Tây Bắc ác liệt như vậy, mùa hè nóng chết người, mùa đông lạnh chết người, để một nữ nhân xinh đẹp yếu ớt nũng nịu như phu nhân đi tới chỗ đó, căn bản chính là đi chịu khổ, căn bản không hề vui chút nào, tốt nhất phải kiều dưỡng* ở trong nhà, sinh mấy đứa nhỏ với Hầu gia, người một nhà hạnh phúc sinh hoạt ở bên nhau, tốt hơn bất kì điều gì.
*kiều dưỡng: nâng niu chiều chuộng quá mức.
“Thật sự không vui à? Nưng ta thấy hình như ngươi rất thích nơi đó mà?” Ninh Như Ngọc hoài nghi hỏi.
Hoắc Viễn Hành lo lắng Triệu Hưng lại nói hươu nói vượn với Ninh Như Ngọc, trừng mắt nhìn Triệu Hưng, ý bảo hắn câm miệng lại, mỉm cười nói với Ninh Như Ngọc: “Tây Bắc chơi có vui không, đáng lẽ nàng nên hỏi ta, nàng hỏi hắn làm gì? Chẳng lẽ lời ta nói còn không đáng tin bằng hắn sao? Hơn nữa, ta sống ở Tây Bắc lâu hơn hắn nhiều, có nhiều nơi phong cảnh đẹp nhưng hắn chưa từng đi qua, nàng hỏi hắn cũng không có gì hay, vẫn nên tới hỏi ta đi.”
“Vậy chàng kể cho ta nghe rốt cuộc Tây Bắc là nơi như thế nào nhé? Thật sự giống như trong sách viết sao?” Ninh Như Ngọc hứng thú bừng bừng.
Hoắc Viễn Hành thành công giành được sự chú ý của Ninh Như Ngọc, lập tức cho Triệu Hưng một ánh mắt, ý bảo nhanh cút đi, đừng ở chỗ nào quấy rầy không gian riêng tư của hai người bọn họ, Triệu Hưng rất thức thời lui xuống.
“Năm đó khi ta tới Tây Bắc, ta mới chỉ mười bốn tuổi, lòng tràn đầy nhiệt huyết, nghé con mới sinh không sợ cọp, mỗi ngày thao luyện trong binh doanh, nửa tháng mới có thể ra ngoài một lần, hơn nữa lần này đi, lần sau không thể đi, lần nào cũng tranh thủ đi tới chợ nhỏ gần đó mua đồ dùng cần thiết, vùng Tây Bắc, gió cát khá lớn, cát vàng bay đầy trời, thổi mạnh khiến người khó chịu, mở miệng một cái, trong miệng đều là cát, mùa đông thì lạnh cắt da cắt thịt, khí nóng vừa thở ra đã đóng băng, mọi người chỉ muốn rúc trong phòng không cần ra ngoài….” Hoắc Viễn Hành dùng vẻ mặt thoải mái sáng láng miêu tả lại thời tiết gió cát ở vùng Tây Bắc cho Ninh Như Ngọc nghe, còn có tình hình rèn luyện ở Tây Bắc năm đó.
“Lần đầu tiên ra trận, quân Thát Tử của Bắc Lục tới rất đông, khoảng năm vạn người, chúng ta chỉ có chưa tới ba vạn người ở thành trì nhỏ kia, vậy phải làm sao bây giờ, đánh không được, nhưng địch đã tới, chẳng lẽ còn muốn chạy sao? Đúng là một nan đề, chạy thì cả đời sẽ bị người đời chọc cột sống!”
“Ba vạn người có cả người già, người bệnh yếu ớt đối đầu với năm vạn quân Thát Tử của Bắc Lục, trận chiến ấy kịch liệt hung tàn, đánh từ hừng đông cho tới khi trời tối, đao của ta bị chém gãy, cuối cùng, trong lúc hỗn loạn bắt được binh khí gì thì dùng binh khí ấy, chỉ cần có thể giết địch, cũng chẳng để ý nhiều như vậy.”
“Sau khi kiên quyết không lùi bước, cuối cùng quân Thát Tử của Bắc Lục lui binh, khi chúng ta thu dọn chiến trường, lấy số kẻ địch mà mình giết được để ghi quân công, ta là người giết được nhiều kẻ địch nhất.”
“Sau đó?” Ninh Như Ngọc nghe đến say mê, tựa như đang nghe người kể chuyện trong quán trà, nhưng Hoắc Viễn Hành là người trực tiếp trải qua nên có thể kể lại chi tiết tỉ mỉ xuất sắc hơn nhiều so với ghi chép trong sách, Ninh Như Ngọc cảm thấy rất hứng thú, ước gì Hoắc Viễn Hành nói nhiều hơn một chút, dùng tay chống cằm chờ chàng tiếp tục kể lại.
“Sau đó, sau đó ta bắt đầu thăng quan tiến chức, từ binh lính lên làm phó tướng, cuối cùng làm chủ tướng, còn được phong làm Vũ An Hầu, mang theo binh mã đánh bại Thát Tử của Bắc Lục, bị người đời gọi là Qủy diện tướng quân!” Hoắc Viễn Hành nhẹ nhàng kể lại một cách đơn giản.
“Hóa ra chàng cũng biết chàng có cái biệt hiệu này à?” Ninh Như Ngọc cười nói.
Hoắc Viễn Hành lén liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt ghét bỏ như muốn nói, nàng cho rằng ta là kẻ điếc người mù à?
“Làm sao ta có thể không biết, lan truyền rộng như vậy, ngay cả đứa bé ba tuổi còn biết, nếu ta không biết thì không phải thành kẻ ngốc à?”
“Vậy chàng cảm thấy biệt hiệu này như thế nào?” Một cái tên khiến người nghe cảm thấy sợ hãi, không biết chàng có thể thích nổi hay không, Ninh Như Ngọc rất tò mò muốn biết suy nghĩ của Hoắc Viễn Hành.
“Ta không có cảm giác gì.” Hoắc Viễn Hành nhàn nhạt trả lời.
“Hả?” Ninh Như Ngọc chớp chớp mắt, không tin lời chàng vừa nói.
Hoắc Viễn Hành cười khẽ, véo nhẹ một cái lên má nàng: “Nàng nghĩ rằng ta có cảm giác gì?”
“Chàng không cảm thấy rất uy vũ rất khí phách rất lãnh khốc sao?” Ninh Như Ngọc nói.
Hoắc Viễn Hành hôn lên khóe miệng nàng, mút cánh môi mềm mại của nàng, giọng nói khàn khàn: “Hại ta suýt chút nữa không lấy được thê tử, mọi người đều sợ ta, rất không thú vị, may mắn lấy được nàng, là phúc khí của ta, nàng càng uy vũ khí phách……”