Trong phủ Nhị hoàng tử, cuối cùng Ninh Như Trân đã có cơ hội gặp được Thẩm thị, hai mẫu tử ôm nhau khóc lóc thương tâm, Ninh Như Trân kể lể hết những điều bất mãn trong lòng mình, có việc Tiêu Dục Minh đối xử không tốt với nàng ta, còn có mấy tiện nhân khiến nàng ta chán ghét trong hậu viện.
Thẩm thị càng nghe càng nhíu mày, cuối cùng quát lớn: “Câm mồm! Ngươi là kẻ ngu xuẩn, ngày thường ta dặn ngươi như thế nào, nghe xong thì vứt cho chó ăn à?”
Ninh Như Trân bị dọa sợ, giật mình nhìn bà ta, nói: “Nương, sao nương lại mắng con? Đâu phải tại con, rõ ràng là biểu ca không tốt với con!”
Ninh Như Trân còn cảm thấy bản thân mình không sai, sai đều là người khác, cho dù tình thế hiện tại hoàn toàn bất lợi với nàng ta, cho dù bị Tiêu Dục Minh cấm túc lâu như vậy, nhưng vẫn không thể thay đổi suy nghĩ của nàng ta, từ đầu đến cuối nàng ta đều cho rằng mình rơi xuống kết cục này đều do người khác hãm hại, đều do người khác có tâm tư bất lương rắp tâm làm khó nàng ta, nàng ta là người vô tội, là người bị hại.
“Tại sao ngươi lại ngu xuẩn thế hả, những gì mà ta dạy cho ngươi, ngươi để đi đâu? Lúc trước ngươi nói với ta như thế nào? Ngươi nói căn bản ngươi không thèm quan tâm, chỉ để ý đến vị trí này, chỉ nghĩ có được thân phận địa vị tôn quý, quyền cao chức trọng, có thể giẫm những kẻ đáng ghét dưới lòng bàn chân, xem các nàng cúi đầu hành lễ với ngươi, nhưng hiện tại ngươi đang làm cái gì?”
Thẩm thị quả thực là giận sôi máu, nếu không phải bà ta nghe được tiếng gió, cầu xin Thẩm Quý Phi đồng ý, cố ý đuổi tới phủ Nhị hoàng tử thăm Ninh Như Trân, có lẽ bà ta còn không biết sau khi Ninh Như Trân gả đến phủ Nhị hoàng tử lại làm ra những chuyện ngu xuẩn này, đúng là tức chết.
Ninh Như Trân chép miệng bĩu môi, hốc mắt đỏ hoe như sắp khóc: “Con cũng tưởng tượng mình có thể làm được như lời nói lúc trước, không thèm quan tâm, nhưng vừa thấy biểu ca, vừa thấy mấy con tiện nhân trong hậu viện, con đều không nhịn được mà muốn cho bọn chúng biết tay, nhưng biểu ca căn bản không giúp con, đối xử với con không tốt một chút nào, con chưa từng phải chịu ủy khuất thiệt thòi như vậy, nương, nếu nương đã tới đây thì nhất định phải giúp con, con không muốn bị cấm túc nữa đâu, nếu lại nhốt con trong phòng, con sắp phát điên rồi!”
Nghe nàng ta nói những lời này, Thẩm thị lại muốn mắng to nàng ta thật ngu xuẩn, thật là ngu đến vô cùng, không hề có phong thái của bà ta một chút nào, nhưng nhìn dáng vẻ khóc lóc đáng thương của nàng ta, cuối cùng vẫn là nữ nhi của mình, luyến tiếc mắng tiếp, duỗi tay ôm nàng ta, nói: “Nương sẽ nghĩ cách thay ngươi, nương sẽ nghĩ cách thay ngươi.”
“Vâng……” Ninh Như Trân dựa vào trong lòng ngực của Thẩm thị, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, mặc kệ bất kì khi nào thì mẫu thân vẫn tốt với mình nhất.
“Được rồi, đừng khóc.” Thẩm thị lau nước mắt giúp Ninh Như Trân, dỗ ngọt nàng ta một hồi lâu mới xong.
“Nương, bây giờ nên làm cái gì?” Ninh Như Trân trông mong nhìn Thẩm thị, hiện tại nàng ta đang ở trong tình cảnh gian nan, trong đầu loạn cào cào, là lúc rất cần Thẩm thị thay nàng ta nghĩ đối sách.
Thẩm thị nhìn trái nhìn phải, trong phòng chỉ có hai người các nàng, nha hoàn hạ nhân đều chờ ở bên ngoài, người canh cửa cũng là người một nhà có thể tin tưởng, bà ta nhìn Ninh Như Trân, suy tư một chút, quyết định phải khiến nàng ta suy nghĩ thông suốt, bảo nàng ta chuẩn bị tâm lý thật tốt, cũng làm nàng ta nhận thức tình trạng hiện giờ một cách rõ ràng nhất, ngàn vạn lần phải lấy đại cục làm trọng, không thể vì việc nhỏ như chuyện tình cảm nam nữ mà làm hỏng việc lớn của Nhị hoàng tử và Thẩm Quý Phi.
“Nương nói cho con biết việc này.” Thẩm thị kéo tay Ninh Như Trân, tiến đến sát bên tai nàng ta, hạ giọng nói: “Hiện giờ thân thể Hoàng Thượng không tốt, bệnh cũ tái phát, ngay cả việc xuống giường đi lại cũng rất khó khăn, mỗi ngày Thẩm Quý Phi và Nhị hoàng tử đều tới điện Càn Nguyên hầu bệnh, Hoàng Thượng rất hài lòng với biểu hiện của Nhị hoàng tử, đã quyết định để hắn giúp đỡ việc xem tấu chương, chỉ cần làm tốt, tạm thời nhiếp chính cũng không phải là không có khả năng, ngươi đã hiểu rõ tạm thời nhiếp chính có ý nghĩa gì chưa?”
“Ý của nương là……” Ninh Như Trân giật mình dùng khăn che miệng lại, không tiếp tục nói hết câu, sợ hãi nói sai, nhìn trái ngó phải, xác định không có ai khác mới an tâm hơn một chút.
Thẩm thị gật gật đầu, lời nói thấm thía: “Nếu con hiểu rõ đạo lý này, nương cũng không cần nói nhiều làm gì, chỉ cần con phải nhớ thật kỹ, hiện tại là thời điểm quan trọng nhất, con nhất định phải sửa lại tính tình của mình đi, cho dù là giả bộ cũng phải giả bộ cho đẹp một chút, đừng gây thêm rắc rối cho Nhị hoàng tử và Thẩm Quý Phi, trước phải nhẫn nhịn vượt qua khoảng thời gian này, không thể tự tiện làm theo ý mình, đừng làm hỏng việc lớn của Thẩm Quý Phi và Nhị hoàng tử.”
Trước đây ma ma cũng khuyên nàng ta bảo phải nhịn một chút, giả bộ một chút, lấy lòng Tiêu Dục Minh, hòa hoãn quan hệ với Tiêu Dục Minh, lúc ấy nàng ta chỉ cảm thấy vô cùng ủy khuất, căn bản không nghe lọt tai, không chịu thay đổi, kể cả giả bộ cũng không muốn giả bộ.
Nhưng hiện tại là Thẩm thị nói cho nàng ta biết, Nhị hoàng tử có cơ hội bước lên vị trí tôn quý nhất kia, trở thành người thống trị thiên hạ, mà nàng ta là chính phi của hắn, theo lý cũng sẽ ngồi lên vị trí dưới một người trên vạn người kia, khiến mọi người đều phải quỳ lạy!
Mặc dù còn chưa trở thành sự thật, nhưng mới tưởng tượng ra cảnh tượng kia thôi, tưởng tượng nàng ta ngồi trong đại điện kim bích huy hoàng lộng lẫy tôn quý, được mọi người quỳ lạy, Ninh Như Trân không ngăn được cảm giác vừa kích động vừa hưng phấn kia, cả người run rẩy.
“Nương, con hiểu rồi, con biết nên làm như thế nào, từ giờ trở đi, con sẽ sửa lại tính tình, kiềm chế bản thân, không bao giờ cãi nhau náo loạn với biểu ca nữa, cũng không làm khó xử những nữ nhân trong hậu viện, con sẽ làm tốt việc của mình, tận tâm tận lực hầu hạ hắn thật tốt, lấy lòng hắn, nghe lời hắn, mọi việc đều lấy hắn làm trọng, dỗ dành hắn vui vẻ thoải mái, không bao giờ chọc hắn tức giận nữa.’’ Cuối cùng Ninh Như Trân cũng đột nhiên thông suốt, trở nên thông minh hơn, nàng ta chợt nhận ra nếu nàng ta muốn ngồi lên vị trí kia thì nhất định phải lấy lòng Tiêu Dục Minh, chỉ có đồng tâm hiệp lực với Tiêu Dục Minh, không kéo chân sau, mà phải giúp hắn một tay, chờ hắn lên ngôi cửu ngũ chí tôn, nàng ta mới có cơ hội ngồi vào vị trí Hoàng Hậu.
Thẩm thị đau lòng vuốt ve khuôn mặt của Ninh Như Trân, muôn phần cảm khái: “Cuối cùng con đã thông suốt, suy nghĩ cẩn thận, may mắn còn chưa muộn, nếu con sớm hiểu những đạo lý này thì đã không phải chịu tội chịu khổ. Con nhìn con xem, mấy ngày nay đã gầy đi rồi.”
“Nương……” Ninh Như Trân dựa vào trên vai Thẩm thị làm nũng.
Thẩm thị lại nói: “Lát nữa nương sẽ đi gặp Nhị hoàng tử, nói giúp con vài câu, hi vọng hắn bỏ cấm túc cho con, mấy ngày nay hắn rất vất vả, con phải săn sóc hắn nhiều hơn một chút, lát nữa con phải đi nấu canh bổ để giúp hắn bồi bổ thân mình.”
“Dạ, con sẽ, nương yên tâm đi, trải qua việc lần này, con đã biết nên làm như thế nào, sau này sẽ không bao giờ tái phạm lỗi lầm này nữa.” Ninh Như Trân nói.
Thẩm thị vừa lòng gật gật đầu: “Con hiểu thì tốt rồi, bây giờ nương đi gặp Nhị hoàng tử, con nhớ phải nấu canh bổ cho hắn đấy, nếu không biết làm thì bảo ma ma làm giúp con, Ninh Như Ngọc đã mang thai rồi, con phải cố gắng thêm một chút mới được.”
Đến lúc này Ninh Như Trân mới hiểu Thẩm thị bảo nấu canh bổ thì loại canh gì, mặt đỏ lên, thẹn thùng gật gật đầu: “Con biết rồi, nương cứ yên tâm đi, con biết nên làm như thế nào, con tuyệt đối sẽ không bại bởi Ninh Như Ngọc.” Nói đến nửa câu sau, e lệ trong mắt Ninh Như Trân lộ ra tia sáng kiên định.
Cuối cùng Thẩm thị lại trấn an dặn dò Ninh Như Trân vài câu, sau đó mới đi gặp Tiêu Dục Minh.
Hiện tại Tiêu Dục Minh vừa mới bắt đầu giúp đỡ Cảnh Tuyên Đế xem sổ con, ở bên ngoài phải cố gắng nỗ lực duy trì dáng vẻ thông minh tài đức sáng suốt, để lại ấn tượng tốt trong lòng mọi người thì hắn mới có thể tiến thêm một bước cao hơn. Khi Thẩm thị đi gặp hắn, tất nhiên hắn không hề làm khó dễ, sai hạ nhân trực tiếp dẫn Thẩm thị tới đại sảnh, ngồi thêm một lát, còn chưa đến thời gian uống một chén trà nhỏ, hắn tự mình đi gặp bà ta.
Thẩm thị gặp mặt Tiêu Dục Minh, giúp Ninh Như Trân nói rất nhiều lời hay, lại đảm bảo sau này Ninh Như Trân sẽ lấy đại cục làm trọng, sẽ không làm hắn khó xử nữa.
Tiêu Dục Minh cười nói: “Trân Nhi làm nhạc mẫu nhọc lòng rồi, nhạc mẫu tới trò chuyện tâm sự với nàng, nói vậy nàng đã có thể suy nghĩ cẩn thận, ta cũng rất muốn sống hòa thuận với Trân Nhi, chắc nhạc mẫu hiểu rõ ý của ta.”
“Vậy cấm túc…….” Thẩm thị thử thăm dò.
Tiêu Dục Minh lộ ra vẻ mặt kỳ quái, nói: “Làm gì có cấm túc gì chứ, không phải vẫn luôn bình yên tốt đẹp sao?”
Thẩm thị sửng sốt một chút mới hiểu ra, đây là bỏ lệnh cấm túc Ninh Như Trân, vội cười nói: “Đúng đúng đúng, Nhị hoàng tử nói đúng, căn bản là không có cấm túc, là ta nói sai rồi.”
Cuối cùng, Ninh Như Trân đã được thả ra.
Buổi tối ngày hôm đó, Ninh Như Trân trang điểm tỉ mỉ, cầm theo hộp đồ ăn đựng canh bổ đi tới thư phòng vấn an Tiêu Dục Minh, quỳ trên mặt đất, than thở khóc lóc nói xin lỗi Tiêu Dục Minh, mặc kệ là thật lòng hay giả ý, dáng vẻ đáng thương mười phần mười, khiến Tiêu Dục Minh lau mắt mà nhìn.
Tiêu Dục Minh rộng lượng không tiếp tục so đo với Ninh Như Trân, tiếp nhận canh bổ nàng ta đưa tới, lưu loát uống sạch sẽ bát canh kia.
Tất nhiên đêm hôm đó, Tiêu Dục Minh ngủ lại chỗ Ninh Như Trân theo nhu cầu thân thể, dù sao đối với hắn ta, ngủ với ai cũng đều như nhau, nhưng hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, không thể có bất kì một sai lầm nào, gia đình hòa thuận cũng rất quan trọng, đứa nhỏ cũng phải bò ra từ bụng chính phi, con vợ cả mới có thể trợ giúp hắn tranh ngôi vị hoàng đế, nếu không hắn cũng không để Thẩm thị tới khuyên bảo Ninh Như Trân.
Còn về sau hắn ta ngồi lên vị trí kia, muốn xử trí như thế nào thì làm như thế ấy, đều do hắn định đoạt, không cần phải băn khoăn nhiều như vậy.
……
Tại phủ Vũ An Hầu, trong thư phòng ở Sùng An Đường.
Hoắc Viễn Hành sắc mặt bình tĩnh ngồi sau bàn gỗ, một ám vệ đứng phía trước, bẩm báo đúng sự thật những việc điều tra được: “Hoàng Thượng đã cho Nhị hoàng tử phụ trách phê duyệt một bộ phận tấu chương, trong triều cũng có rất nhiều đại thân ủng hộ Nhị hoàng tử, bọn họ đều muốn để Nhị hoàng tử nhiếp chính, hình như Hoàng Thượng cũng có ý này, nhưng vẫn đang cân nhắc thêm, những việc khác tiến triển đúng như những gì chúng ta đã dự kiến trước……”
Bẩm báo xong, ám vệ an tĩnh đứng một bên, chờ Hoắc Viễn Hành sai bảo, Hoắc Viễn Hành trầm tư trong chốc lát, nói: “Hoàng Thượng vẫn đang cân nhắc có nên để Nhị hoàng tử nhiếp chính hay không, chứng tỏ còn chưa hạ quyết tâm, một khi đã như vậy, không bằng chúng ta hãy thúc đẩy một chút.”
Tiêu Dục Minh muốn bò lên vị trí kia như vậy, không bằng đưa hắn ngồi lên vị trí đó, hắn bất động thì những người khác làm sao có thể động? Chỉ sợ hắn chưa ngồi ấm mông thì đã bị những người khác kéo xuống dưới!