Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 179: Đêm trư�? Tịch*



Edit: Hanna

*Đêm trừ tịch: còn được gọi tên là đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ.

Đêm trừ tịch là khoảng thời gian thiêng liêng nhất của năm khi các gia đình sum họp, chuẩn bị đón năm mới với những điều tốt lành sẽ đến và tiễn trừ năm cũ.

Đêm Trừ Tịch với ‘trừ’ nghĩa là thay đổi, hoán đổi và ‘tịch’ là đêm, ‘trừ tịch’ nghĩa là ‘đêm của sự thay đổi’, ‘đêm của thời khắc giao thời’.

_________________________________

Tuyết dần dần ngừng rơi, cuối cùng xe ngựa đã tới Ninh phủ.

Hoắc Viễn Hành đỡ Ninh Như Ngọc đi xuống xe ngựa, Từ thị và Ninh Khánh An đã sớm nhận được tin tức, sắp xếp quản gia ra cửa nghênh đón.

“Cô nãi nãi, cô gia, cuối cùng các người đã trở lại rồi! Lão gia và phu nhân đang đợi hai người trong đại sảnh.” Quản gia cười tươi nói.

Sau đó mấy người vào phủ, đi thẳng tới đại sảnh.

Rất nhanh đã tới nơi, nha hoàn vén rèm cửa bằng vải bông lên, Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành sóng vai bước vào.

Từ thị và Ninh Khánh An ngồi trên ghế trong đại sảnh, Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành tiến lên hành lễ.

Sau khi trò chuyện vài câu, Từ thị lôi kéo Ninh Như Ngọc vào phòng tâm sự, còn Hoắc Viễn Hành và Ninh Khánh An đi tới thư phòng.

Hiện giờ tình hình trong triều không ổn định, Hoàng Thượng bị bệnh, hơn nữa có chuyện Nhị hoàng tử ép người quyên góp bạc, càng khiến các đại thần trong triều bất mãn trong lòng, nhân tâm nóng nảy, sóng ngầm mãnh liệt.

Ninh Khánh An là Hộ Bộ thượng thư, gần đây càng vì chuyện triều đình thiếu bạc mà sầu đến sứt đầu mẻ trán, quốc khố thu vào thì ít, chi ra thì nhiều, cho dù ông tính toán tỉ mỉ như thế nào thì cũng không thể tăng thu giảm chi, đúng là miệng ăn núi lở.

Ninh Khánh An và Hoắc Viễn Hành tới thư phòng thương lượng một hồi lâu, cùng nhau phân tích tình hình hiện giờ trong triều, Hoắc Viễn Hành khuyên ông tạm thời đừng nóng nảy, kiểu gì sau này cũng ra có cách giải quyết.

Ninh Khánh An bất đắc dĩ lắc đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy.”

Thật ra không phải là ông không có biện pháp gì, nhưng khổ nỗi dùng tốt thì trở thành biện pháp tốt, có thể giải quyết tình hình nguy cấp, lửa sém lông mày, nhưng nếu dùng không tốt, ví dụ như cách làm của Nhị hoàng tử, thì có khả năng đem chuyện tốt biến thành chuyện xấu, vì vậy ông không nói ra, tất cả đều chôn trong lòng.

Hoắc Viễn Hành khuyên giải an ủi ông vài câu, lại nhắc nhở ông phải chú ý một số việc, ám chỉ ông phải cẩn thận hơn nữa.

Ninh Khánh An không phải kẻ ngốc, khi Hoắc Viễn Hành nhắc tới thì đã hiểu ra. Trong lòng thầm cân nhắc một chút đã biết về sau nên làm như thế nào. Hai người trò chuyện với nhau rất ăn ý.

Tại hậu viện, Ninh Như Ngọc và Từ thị ngồi trong phòng vừa uống trà ăn bánh vừa trò chuyện tâm sự, hai người đều là thai phụ, có khẩu vị tương đối giống nhau, đều thích ăn mấy thứ chua chua.

Từ thị nói: “Vài ngày trước nương nghe nói con đuổi một nha hoàn ra ngoài à?”

Ninh Như Ngọc cũng không muốn giấu bà, gật gật đầu, nói: “Vâng, nàng ta làm sai chuyện nên con đuổi ra ngoài.”

“Hầu gia có biết không?” Từ thị rất quan tâm tới thái độ của Hoắc Viễn Hành.

Ninh Như Ngọc nói: “Chính Minh Tông bảo con toàn quyền xử lí, con không cần nha hoàn có tâm tư quá lớn.”

Từ thị nghe xong thì rất hài lòng với Hoắc Viễn Hành, nói: “Chỉ cần con sống tốt thì nương an tâm rồi.”

“Nương.” Ninh Như Ngọc mềm mại dựa vào trên vai bà.

Từ thị vỗ vỗ tay nàng, lộ ra vẻ mặt cưng chiều yêu thương nàng.

Khi Hoắc Viễn Hành và Ninh Khánh An nói xong rồi đi tới đây, nhìn thấy Từ thị và Ninh Như Ngọc vui vẻ ngồi bên nhau, vừa ăn hạnh nhân vừa trò chuyện.

“Ăn ngon không?” Ninh Khánh An cười tủm tỉm hỏi.

“Cha, cha nếm thử.” Ninh Như Ngọc lấy một nắm hạnh nhân cho ông.

Ninh Khánh An cầm một hạt, nói: “Không tồi.”

Ninh Như Ngọc nói: “Thai phụ ăn nhiều hạnh nhân, bổ đầu óc.”

Khụ!

Ninh Khánh An mới nuốt được một nửa thì nghẹn lại.

Ninh Như Ngọc còn chưa phát hiện ra điều gì, đưa hạnh nhân trong tay cho Hoắc Viễn Hành: “Chàng muốn ăn không? Ăn cũng ngon lắm.”

Hoắc Viễn Hành nhìn thoáng qua hạnh nhân trong tay nàng, lại liếc mắt nhìn Ninh Khánh An đứng bên cạnh, chỉ thấy ông bị nghẹn hạnh nhân đến mức đỏ bừng mặt, liên tục ho khan vài tiếng, uống hết một chén trà mới có thể nuốt hạt hạnh nhân kia xuống, dáng vẻ có chút đáng thương khiến chàng tâm sinh đồng tình.

Ninh Như Ngọc thấy Hoắc Viễn Hành đứng bất động, cho rằng chàng không cần nên muốn thu tay lại, dù sao cũng không có mấy hạt, chàng không ăn thì nàng ăn. Hoắc Viễn Hành lại vươn tay ra, cầm một hạt từ trên tay nàng. 

“Ta nếm thử xem có ngon thật không nhé?” Hoắc Viễn Hành bỏ hạt hạnh nhân kia vào trong miệng, khen một câu: “Không tồi.”

Cuối cùng Ninh Khánh An đứng bên cạnh đã hết khó chịu.

Người một nhà vui vẻ ở bên nhau, nói nói cười cười ăn ăn uống uống, thời gian trôi qua rất nhanh.

Tới chạng vạng tối, hai người nên trở về phủ Vũ An Hầu, Ninh Như Ngọc hơi luyến tiếc, kéo tay Từ thị, nói: “Nương, mấy ngày nữa con lại đến thăm nương.”

“Được, nương gửi lời hỏi thăm lão phu nhân nhé, con nhớ chú trọng thân thể.” Từ thị dặn dò.

Ninh Như Ngọc liên tục gật đầu đồng ý, ngồi lên xe ngựa rời đi trong ánh mắt dõi theo của Từ thị và Ninh Khánh An.

“Đây là lần đầu tiên thiếp không đón giao thừa với cha nương, trước kia thiếp đều đón giao thừa đốt pháo với hai người bọn họ.” Ninh Như Ngọc lưu luyến quay đầu lại nhìn Từ thị và Ninh Khánh An, Ninh phủ ở phía sau dần dần trở nên càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không thể nhìn thấy nữa.

Hoắc Viễn Hành nắm lấy tay nàng, nói: “Từ nay về sau, mỗi một năm, ta đều cùng nàng đốt pháo, đón giao thừa.”

Người bên cạnh từ cha nương đổi thành phu quân, cha nương ở bên mình từ nhỏ tới lớn, phu quân ở bên mình đến khi già đi, trọng sinh một đời, Ninh Như Ngọc cảm thấy bản thân rất hạnh phúc.

Xe ngựa thong thả chạy trên đường lớn, bánh xe cuồn cuộn, phát ra tiếng vang rất nhỏ, một đường quay lại phủ Vũ An Hầu.

Tuyết lại bắt đầu rơi xuống, bông tuyết còn lớn hơn buổi sáng rất nhiều, từng mảnh từng mảnh tuyết trắng bay lả tả từ trên bầu trời rơi xuống mặt đất.

Hoắc Viễn Hành cầm một cái ô bằng giấy dầu trong tay, bước đi chậm đi rãi bên cạnh Ninh Như Ngọc, che gió chắn tuyết cho nàng.

Nhìn bông tuyết bay xuống từ trời cao, Ninh Như Ngọc bỗng nhiên vươn tay, tiếp được một bông tuyết hình thoi nằm trong lòng bàn tay nàng, trong suốt như pha lê, vô cùng xinh đẹp, giống như tiêm tử rơi xuống nhân gian.

“Cẩn thận bị cảm lạnh.” Hoắc Viễn Hành dặn dò một tiếng.

Ninh Như Ngọc không để ý chút nào, ngửa đầu cười nhìn chàng, nói: “Minh Tông, tuyết thật đẹp.”

“Không đẹp bằng nàng.” Hoắc Viễn Hành thuận miệng nói.

“Thiếp nói nghiêm túc.” Ninh Như Ngọc nói, bĩu môi không vui.

“Ta cũng nói nghiêm túc.” Hoắc Viễn Hành nghiêm mặt nói: “Trong mắt ta, nàng chính là đẹp nhất, không thể tìm thấy thứ gì có thể đẹp hơn nàng.”

“Chàng chỉ được cái dỗ ngọt thiếp thôi.” Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Ninh Như Ngọc cảm thấy rất ngọt, mặt mày đều mang theo ý cười vui vẻ.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện cười đùa, rất nhanh đã tới nơi ở của lão phu nhân Khương thị, nha hoàn vén rèm cửa bằng vải bông lên, Hoắc Viễn Hành nắm tay Ninh Như Ngọc đi vào trong, tiến lên hành lễ với Khương thị.

Khương thị ngồi trên giường ở trong phòng, trên đầu đeo đai buộc trán, cười gật gật đầu, bảo hai người ngồi xuống, hỏi Ninh Như Ngọc: “Hai đứa về thăm cha nương, bọn họ vẫn khỏe chứ?”

Ninh Như Ngọc nói: “Bọn họ vẫn khỏe, hai người cũng gửi lời hỏi thăm tổ mẫu, bảo tổ mẫu bảo trọng thân thể, phúc thọ an khang.”

Ai cũng đều thích nghe những lời dễ nghe, không có ai là ngoại lệ, đặc biệt là người lớn tuổi, càng hy vọng thân thể khỏe mạnh, đương nhiên Khương thị cũng thích nghe những lời như vậy, lập tức khen ngợi Ninh Như Ngọc một hồi.

Đang nói chuyện thì có nha hoàn tiến vào thông báo: “Đại lão gia và Đại gia, tiểu thiếu gia tới thỉnh an lão phu nhân.”

Khương thị gật gật đầu: “Cho bọn họ vào đi.”

Nha hoàn hành lễ cáo lui rồi đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, Hoắc Viễn Thành và Đại lão gia mang theo Phúc ca nhi cùng nhau bước vào trong.

Đầu tiên ba người hành lễ với lão phu nhân Khương thị, sau đó là Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc có lễ cho Hoắc Viễn Thành và Đại lão gia. Chờ mọi người cho nhau có lễ thì mới ngồi xuống nói chuyện.

Đường thị vẫn còn bệnh, tiếp tục ở lại thôn trang bên ngoài thành, ăn tết cũng không trở về.

Khương thị hỏi Hoắc Viễn Thành vài câu có liên quan tới bệnh tình của Đường thị, Hoắc Viễn Thành nói: “Vẫn như cũ, bệnh tình lặp đi lặp lại, vừa thấy hơi khá lên một chút thì qua hai ngày lại tệ đi, chỉ có thể dưỡng bệnh ở thôn trang là tốt nhất, hy vọng đầu xuân thời tiết dễ chịu, uống thêm mấy loại thuốc thì bệnh tình có thể ổn định hơn.”

Khương thị lập tức nói: “Nên như vậy, nương của ngươi cũng là người có tuổi rồi, thân thể không thể so với trước kia, lần này lại bị bệnh lâu như vậy, chắc chắn phải nghỉ ngơi bồi bổ cho tốt, ở đây ta còn một củ nhân sâm trăm năm, ta sẽ sai người đưa đến thôn trang cho nương của ngươi bồi bổ thân mình.”

Hoắc Viễn Thành nói: “Tổ mẫu, đó là nhân sâm dùng để bồi bổ thân mình cho người, tôn tử làm sao có thể không biết xấu hổ mà nhận của người.”

“Nói chuyện này để làm gì, ta nguyện ý cho ngươi thì chính là của ngươi, ngươi cứ cầm lấy là được.” Lão phu nhân Khương thị xụ mặt nói, Hoắc Viễn Thành không tiện tiếp tục chối từ, nói vài câu cảm ơn lão phu nhân, sau đó nhận lấy củ sâm kia.

Ninh Như Ngọc ngồi bên cạnh, vẫn luôn cúi đầu, nghe thấy Khương thị đưa một củ nhân sâm trăm năm cho Đường thị, yên lặng mà cong cong khóe môi.

Lúc trước người đưa Đường thị đến thôn trang ở ngoài thành để dưỡng bệnh chính là lão phu nhân Khương thị và Hoắc Viễn Hành ra quyết định, hiện giờ Đường thị đã ở thôn trang được vài tháng, Khương thị không đề cập tới việc gọi Đường thị về thì cũng không có ai dám nói để bà ta trở về, ngay cả ăn tết cũng như nhau. Khương thị đưa một củ nhân sâm trăm năm cho Đường thị, chẳng qua là muốn trấn an Đường thị và Hoắc Viễn Thành mà thôi, quả nhiên gừng càng già càng cay.

Sau thời gian uống một chén trà nhỏ, hạ nhân tiến vào bẩm báo nói, bữa cơm trừ tịch đã chuẩn bị xong, mời lão phu nhân và bọn họ đi qua dùng bữa, sau đó mọi người dời bước đi tới phòng ăn.

Ở chính giữa phòng ăn có một bàn lớn hình tròn, trên mặt bàn là các món ăn đủ màu sức, đều là những màu có ý nghĩa riêng trong tết trừ tịch.

Khương thị cười nói: “Nhà của chúng ta không có nhiều người, cũng không chú ý đến nhiều quy củ như vậy, nghi thức xã giao mà thôi, nam nữ phân bàn thì đều không ngồi đủ một bàn, không bằng mọi người cứ ngồi cùng nhau trên bàn tròn đi.”

“Tổ mẫu nói đúng.” Hoắc Viễn Hành dẫn đầu đáp lời, chàng cũng là có tâm tư riêng, bởi vì chàng không muốn ngồi xa Ninh Như Ngọc.

Khương thị lại nói: “Cháu đừng trả lời nhanh như vậy, ta có chuyện muốn nói với mọi người, tuổi tác hai cháu đều không nhỏ, phải khai chi tán diệp cho Hoắc gia chúng ta mới đúng, phải sinh cho ta thêm mấy đứa cháu trai cháu gái nữa, sau này muốn phân bàn cũng có thể đầy một bàn.”

Hoắc Viễn Hành vội nói: “Cháu và Đình Đình nhất định sẽ cố gắng.” Chàng trả lời nhanh như vậy, lại cường điệu là cùng Ninh Như Ngọc sinh, chính là nói cho Khương thị, chàng không cần những người khác.

Khương thị lập tức hiểu rõ ý nghĩ của chàng,cũng không nói gì thêm, chỉ cần Ninh Như Ngọc có thể làm, bà thấy không sao cả, trên mặt mang theo ý cười, nói với mọi người: “Ngồi đi, ngồi đi, hôm nay là đêm giao thừa, người một nhà ngồi bên nhau, vui vẻ náo nhiệt ăn một bữa cơm, năm mới vui vẻ rực rỡ, đại cát đại lợi, vạn sự như ý.”

“Ăn tết, mọi người đều uống một chén đi!”

“Được!”

Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến một trận tiếng vang bùm bùm, là có người đốt pháo, năm màu rực rỡ nổ rộng giữa không trung, sáng rọi toàn bộ đêm tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.