Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 61: Chương 61: Quỷ diện tướng quân sủng kiều nương



✧ Chương 061 ✧
 
Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y(Editor tự do)
 
Không kịp ôm người vào trong nội thất, liền trực tiếp đem người đặt trên giường nhỏ, bàn tay dọc theo gương mặt của Từ thị mà vuốt ve, rồi đến cổ theo đó một đường đi xuống…
 
Bàn tay ông vén váy lên, đẩy lên trên hông, thân thể đè lên người bà, hôn mi mắt sau đó hôn môi bà. Người dưới thân xinh đẹp đến cực điểm, ông trời quả thực là thiên vị bà quá mức, trên mặt bà không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì của năm tháng, vẫn xinh đẹp như năm đó vậy, ở dưới thân ông nở rộ thành đóa hoa rực rỡ nhất.
 
Kịch liệt lảo đảo lắc lư, giường nhỏ phía dưới phát ra tiếng kháng nghị kịch liệt, vang lên két két, giống như là sẽ sập đổ bất cứ lúc nào. Ninh Khánh An vẫn như cũ ôm lấy Từ thị không buông tay, mồ hôi trên trán chảy ra, rơi xuống gương mặt trắng nõn của Từ thị, nhiễm lên đỏ au bóng loáng, mê người giống như trái táo thượng hạng vậy, khiến người khác muốn cắn lên một cái.
 
"Duẫn Văn..."
 
"Ừ..."
 
"Duẫn Văn..."
 
"Ừ..."
 
"Nhẹ một chút..."
 
"Nhịn một chút liền tốt..."
 
Búi tóc đã sớm tán loạn, trâm tóc khuyên tai rơi đầy đất, sợi tóc đen nhánh rủ xuống, ánh sáng chiếu đến thân thể quấn quít ở chung với nhau, ánh sáng trắng đen hòa lẫn với nhau, nhè nhẹ quấn quanh, khó mà chia tách.
 

Nháy mắt tiếp theo, Từ thị ngẩng đầu cắn đầu vai Ninh Khánh An, đem tiếng hét trong cổ họng ngăn ở trong miệng, trong đầu từng mảnh trắng xóa, trước mắt từng trận choáng váng, cuối cùng hôn mê bất tỉnh...
 
...
 
Vũ An Hầu phủ.
 
Hôm đó Hoắc Viễn Hành đưa Ninh Như Ngọc về Ngụy Quốc Công phủ sau đó liền đi Bảo Định phủ làm việc. Sớm định là năm sáu ngày mới có thể hoàn thành công vụ, sự thật là thời gian chưa đến ba ngày đã làm xong, buổi chiều ngày thứ ba liền chạy về kinh thành.
 
Hai con sư tử ngồi bằng đá ngoài của lớn Vũ An Hầu phủ, uy vũ cao lớn, khí thế hùng vĩ, phía trên cửa sơn đỏ ở chính giữa treo tấm bảng Vũ An Hầu phủ. Nghe nói khí thế của tấm bảng này năm đó cũng to lớn lắm, chính là do tổ hoàng đế ban cho lão Vũ An Hầu.
 
Một người cưỡi ngựa dẫn đầu đến trước, người dẫn đầu chính là người hiện đang đảm nhiệm chức vụ Vũ An Hầu - Hoắc Viễn Hành, theo sau là mấy người thị vệ, đều là dáng vẻ phong trần mệt mỏi.
 
Con ngựa rất nhanh đã tới trước cửa Vũ An Hầu phủ, Hoắc Viễn Hành kéo giây cương dừng ngựa lại, động tác dứt khoác xoay mình xuống ngựa. Có tiểu tư vội vàng tiến lên dắt ngựa vào chuồng, Hoắc Viễn Hành giơ tay lên vỗ bụi đất trên người một chút, sau đó bước vào Vũ An Hầu phủ.
 
Trên đường đi đến Sùng An Đường, xa xa nhìn thấy vườn bên kia có người, y phục hồng hồng xanh xanh, ríu rít tiếng nói đùa. Hoắc Viễn Hành nhíu mày thật sâu, hơi dừng bước lại nhìn sang hướng bên kia một chút.
 
Người tập võ thị lực rất mạnh, Hoắc Viễn Hành liếc mắt liền thấy Đường Linh bị nha hoàn vây xung quanh. Dường như là nàng ta làm một cái hà bao rất đẹp đang bị mấy người nha hoàn vây xung quanh khen ngợi, được người tâng bốc Đường Linh cười rất vui vẻ, mặt mày hớn hở, tâm tình cực tốt.
 
Sau khi nhìn xong Hoắc Viễn Hành liền thu hồi ánh mắt, bước nhanh về Sùng An Đường, mơ hồ có thể thấy sắc mặt hắn so với lúc trước càng trầm thấp hơn rất nhiều.
 
Rất nhanh đã trở lại Sùng An Đường, Trần ma ma dẫn theo nha hoàn đã đứng đợi ở hành lang, Hoắc Viễn Hành đi vào phòng chính, phân phó hạ nhân chuẩn bị nước.
 
Chỉ chốc lát sau nước nóng đã chuẩn bị xong, nha hoàn đi vào bẩm báo, Hoắc Viễn Hành xoay người đi vào phòng tắm, Đường thị an bài cho hắn hai nha hoàn đã đợi ở trong phòng tắm.
 

Hai nha hoàn đều mặc y phục rất cợt nhả, da thịt trắng nõn hồng hào, tướng mạo xinh đẹp. Một người mặt trái xoan, một người mặt tròn trứng ngỗng, ánh mắt hơi rũ xuống, lộ ra cổ thon dài, đều là dáng vẻ nhu nhược khiến người khác thương tiếc, áo mỏng thấp thoáng che phía dưới, miêu tả sinh động hai đại bạch thỏ, cái yếm màu đỏ cũng không che giấu được.
 
"Hầu gia, nô tỳ hầu hạ người tắm." Nha hoàn mặt trứng ngỗng đánh bạo ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Viễn Hành, ánh mắt sợ hãi, bước từng bước nhỏ tiến lên phía trước, tay trắng nõn đưa ra định cởi y phục giúp hoắc Viễn Hành.
 
"Cút ra ngoài!" Ánh mắt Hoắc Viễn Hành lạnh lùng, tựa như đao như kiếm, dường như muốn đem người lăng trì.
 
Nha hoàn bị dọa sợ, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hơi nước, ủy khuất nhìn về phía Hoắc Viễn Hành, lắp bắp nói một tiếng: "Hầu gia..."
 
"Hoặc là cút, hoặc là chết!" Ma âm phảng phất từ địa ngục tới, Hoắc Viễn Hành hừ lạnh một tiếng, ánh mắt so với trước kia càng lạnh hơn mấy phần, sắc mặt trầm thấp, đè nén lửa giận, hoàn toàn không cho nha hoàn một cơ hội nào.
 
Mạng nhỏ vẫn là quan trọng hơn, hai nha hoàn căn bản không dám lưu lại nữa, lôi kéo vội vả chạy ra khỏi phòng tắm, rất sợ chỉ cần lưu lại thêm một cái chớp mắt nữa thôi là tính mạng sẽ không còn.
 
Trong phòng tắm cuối cùng cũng không có người ngoài, chỉ có hơi nước từ trong nước ấm dâng lên. Hoắc Viễn Hành tựa người vào bên thùng nước tắm, bắt đầu cởi áo bào trên người xuống, lộ ra hông rắn chắc, bắp thịt trên người đều rất đầy đặn, đường cong ưu mỹ, lực bật cực mạnh, hắn thuộc về loại người mặc y phục vào thì lộ vẻ gầy, cởi y phục ra lại có thịt. Làn da giống màu lúa mì, phần lưng lộ ra vài vết sẹo, sâu cạn không giống nhau, có thể thấy được ban đầu vết thương hung hiểm như thế nào, vết sẹo đan xen nhau, hình ảnh này nhìn cũng không tốt bao nhiêu, nhưng những vết sẹo này ở trên lưng Hoắc Viễn Hành, lại tỏa ra một loại cám dỗ mê hoặc.
 
Hoắc Viễn Hành đưa chân bước vào trong thùng nước tắm, tay trái nâng lên tùy ý khoác lên bên thùng nước. Lúc này trên cánh tay trái của hắn lộ ra một vết thương mới, vết thương không tính là sâu, dài khoảng hai ba tấc, đã xử lý đơn giản, có điều vẫn có máu từ vết thương rỉ ra.
 
Chuyến này ra cửa, hắn gặp ám toán, có điều vẫn còn tốt, những thích khách kia đều đã bị giải quyết, một người cũng không chạy thoát.
 
Những người đó muốn mạng hắn, nhất định sẽ không sống lâu.
 
Một khắc sau, Hoắc Viễn Hành tắm xong thay y phục sạch sẽ bước ra khỏi phòng tắm. Trần ma ma đang đợi ở bên ngoài, thấy hắn đi ra liền tiến lên bẩm báo nói cơm canh đã chuẩn bị xong, mời Hoắc Viễn Hành qua thiên thính dùng bữa. Hoắc Viễn Hành hỏi một chút những thị vệ đi theo hắn đã thu xếp ổn thỏa chưa, cơm canh có thể an bài phòng bếp đưa qua. Trần ma ma đáp lại từng câu, phòng bếp đã chuẩn bị cơm canh rất thỏa đáng, có rượu có thịt, mấy thị vệ đó đều đã ăn rồi.
 

Hoắc Viễn Hành nghe vậy gật đầu một cái, mấy người thị vệ kia vẫn luôn đi theo hắn, hai ngày nay đúng là mệt mỏi vô cùng, còn có người bỏ mạng trên đường, cũng là huynh đệ tốt theo chân hắn vào sinh ra tử, hắn không muốn bạc đãi bọn họ.
 
Trần ma ma khai báo một ít chuyện, Hoắc Viễn Hành dời bước sang thiên thính dùng bữa, trên bàn trưng bày đồ ăn rất đơn giản, một chén cháo gà nấm hương, một đĩa bắp cải trắng xào, một đĩa sốt thịt bò, một tô cơm lớn.
 
Hoắc Viễn Hành đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, tự mình ra tay xới một chén cơm sau đó bắt đầu ăn. Động tác ăn cơm của Hoắc Viễn Hành rất nhanh, nhưng không hề khiến cho người khác cảm thấy hắn ăn như hổ đói, chẳng qua là cảm thấy động tác ăn của hắn nhanh chóng nhưng cũng không khó nhìn, ngược lại còn là cảnh đẹp ý vui.
 
Một bữa cơm rất nhanh đã ăn xong, sốt thịt bò và bắp cải trắng xào trên bàn cũng đã ăn sạch, cháo gà cũng uống một chén lớn, Hoắc Viễn Hành mới thỏa mãn để chén đũa xuống, đứng dậy dời sang bàn bên cạnh uống trà.
 
Trần ma ma kêu nha hoàn đi vào thu dọn chén đũa, Hoắc Viễn Hành lại hỏi thăm một chút những chuyện phát sinh trong phủ hai ngày nay, Trần ma ma đều đáp từng việc một.
 
"Thân thể lão phu nhân hai ngày nay không quá tốt, đã mời thái y sang xem, uống thuốc xong mới khá hơn một chút." Trần ma ma nói.
 
Hoắc Viễn Hành nghe xong, đặt ly trà trong tay xuống, trên gương mặt anh tuấn mặc dù không có biến hóa quá lớn, nhưng vẫn làm cho Trần ma ma đã hầu hạ Hoắc Viễn Hành nhiều năm nhìn ra được có một tia lo lắng, liền nghe Hoắc Viễn Hành nói: "Lát nữa ta sẽ đi thăm tổ mẫu một chút."
 
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Hoắc Viễn Hành liền đứng dậy đi thăm lão phu nhân Khương thị.
 
Hai ngày trước lão phu nhân Khương thị bị bệnh, hôm nay còn nằm ở trên giường. Lúc Hoắc Viễn Hành đến, lão phu nhân Khương thị đúng lúc uống thuốc xong, thấy Hoắc Viễn Hành tới, tinh thần cũng khá hơn một chút.
 
"Hai ngày nay ra ngoài có tốt không?" Lão phu nhân Khương thị nhìn Hoắc Viễn Hành, trong ánh mắt tràn đầy quan tâm.
 
Hoắc Viễn Hành ngồi trên băng ghế bên cạnh giường, nhìn lão phu nhân Khương thị ngày càng gầy gò, không muốn để cho bà lo lắng quá mức, thuận miệng nói: "Tổ mẫu yên tâm, mọi chuyện đều tốt."
 
Lão phu nhân Khương thị gầy đến nỗi da bọc xương, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, đưa tay ra kéo tay Hoắc Viễn Hành, từ ái nhìn Hoắc Viễn Hành nói: "Ta cũng biết tôn nhi là một người tài giỏi, tuyệt đối sẽ không để cho liệt tổ liệt tông Hoắc gia thất vọng."
 
Hoắc Viễn Hành bình tĩnh "Vâng" một tiếng.
 
Mười mấy năm trước, phụ thân và mẫu thân Hoắc Viễn Hành, lúc đó là Vũ An Hầu Thế tử và Vũ An Hầu Thế tử phu nhân chết ngoài ý muốn, hắn tuổi còn nhỏ liền trở thành người trên lưng mang sứ mệnh gia tộc, là người gánh vác trách nhiệm không được để cho liệt tổ liệt tông Vũ An Hầu phủ thất vọng.
 

Lúc nhỏ hắn không hiểu rõ ràng, tại sao trách nhiệm trọng đại này lại đè ở trên vai hắn, rõ ràng còn có Nhị thúc và Tam thúc. Hắn cũng từng ngây thơ đi hỏi tổ phụ của hắn tại sao lại như vậy, tổ phụ hướng về phía hắn thở dài một tiếng, nói một câu bọn họ không thích hợp. Trong một đoạn thời gian rất dài hắn cũng không thể hiểu được bọn họ không thích hợp đếu tột cùng là chuyện như thế nào, nhưng yêu cầu của tổ phụ đối với hắn càng ngày càng nghiêm khắc, nghiêm khắc đến nỗi lúc nhỏ hắn cũng không chịu nổi, cho đến mười bốn tuổi hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ là tổ phụ đã trông đợi và vất vả tâm sức đối với hắn, hắn lựa chọn rời Vũ An Hầu phủ đi binh doanh rèn luyện.
 
Cuộc sống trong binh doanh rất khổ, rất mệt mỏi, hắn cũng cắn răng kiên trì qua. Mấy năm rèn luyện khiến cho hắn nhanh chóng trưởng thành, hắn không phụ lòng trông đợi của tổ phụ đối với hắn, rất nhanh đã đứng vững gót chân ở trong binh doanh, lớn lên thành một tướng quân nổi danh, hơn nữa còn nhiều lần lập được chiến công, thuận lợi kế thừa tước vị Vũ An Hầu.
 
Trước kia thời điểm nhớ lại những chuyện cũ này, Hoắc Viễn Hành cảm thấy những ngày đó đã từng giống như gông xiềng trói buộc hắn vậy, đè nén bản năng dụ.c vọng của hắn, chỉ chiếu theo những kỳ vọng của tổ phụ và tổ mẫu mà đi làm. Hồi tưởng lại chẳng qua là mùi vị vừa đắng vừa chát, cũng không có bao nhiêu hồi ức đáng giá.
 
Hôm nay so với trước kia đã tốt hơn nhiều, thỉnh thoảng hồi tưởng lại, trong lòng cũng không còn thống khổ như vậy nữa, ít nhiều còn có thể lĩnh hội được một chút ngọt sau thống khổ.
 
Có rất nhiều người và chuyện, sau khi leo lên vị trí cao nhất định phải trả giá thật lớn mới có thể lĩnh hội được, tình huống bây giờ làm cho Hoắc Viễn Hành nghĩ đến cảm thấy đã rất tốt, rất hài lòng.
 
Lão phu nhân Khương thị vẫn còn nói thao thao bất tuyệt với Hoắc Viễn Hành một ít chuyện, Hoắc Viễn Hành một tai nghe nhưng cũng không có nghe lọt trong lòng, cuối cùng lão phu nhân Khương thị nói những gì đều theo suy nghĩ của hắn bay đến ngoài chín tầng mây.
 
Một ngày này, lão phu nhân Khương thị nói rất nhiều, so với hai ngày trước đều nói được nhiều hơn, nói cho đến lúc mệt mỏi, tựa vào trên đầu giường ngủ.
 
Hoắc Viễn Hành cẩn thận đỡ lão phu nhân Khương thị nằm xuống mới rời đi, sau đó đi thẳng đến Nhị phòng Đường thị bên kia.
 
Đúng lúc Đường thị đang gặp quản sự trong phủ, thấy Hoắc Viễn Hành tới liền xua đuổi quản sự đi xuống.
 
Quản sự ở cửa hành lễ với Hoắc Viễn Hành, cho đến sau khi Hoắc Viễn Hành gật đầu mới rời đi.
 
Sau khi Hoắc Viễn Hành vào phòng thì ngồi xuống, Đường thị cười khanh khách hỏi hắn làm sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm bà, lại hỏi thăm tình huống của hắn ở bên ngoài hai ngày này, quan tâm hắn ở bên ngoài ăn gió nằm sương, dường như đã gầy đi.
 
Những lời ân cần quan tâm này của Đường thị, Hoắc Viễn Hành đều không trả lời, mà là biểu tình lãnh đạm nói: "Nhị thẩm, người đưa đến phòng ta hai nha hoàn kia là không đúng quy củ. Ta không thích có người ở bên cạnh mình làm loạn, hoặc là người thu hồi hai nha hoàn kia về, hoặc là ta sẽ để cho người khác bán bọn họ vào Vạn Hoa Lâu."
 
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Hoắc: Ta là để dành cho nương tử của ta!
Đình Đình: Che mặt!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.